Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

6 năm

Nói lâu cũng không phải, mau cũng chẳng đúng gì.
Ừ thì như cơn mê.
Cơn mê dài.
Hôm nay đã đủ thanh thản để đốt hết những gì cần đốt trong 6 năm.

Một sự thanh thản tuyệt đối.

Tại sao gần 3 năm nay tôi tuyệt  không mở chiếc hộp đó ra, và tôi cũng không hủy hoại nó hoàn toàn để tâm trạng mình trở về thanh thản.
Tôi làm ngược lại. Tôi chờ mình đủ thanh thản để hủy bỏ nó hoàn toàn.
Ngọn lửa liếm dần đi những kỉ niệm. Tôi sẽ không quên chúng. Không bao giờ quên. Nhưng tôi sẽ không đau lòng vì chúng nữa.

Tựa hồ như tôi tỉnh giấc.

Đôi lúc tôi lẫn lộn giữa hai cảm giác, tôi đang ngủ mơ và những giấc mơ kia mới là thực.
Hay tôi lúc này đang tỉnh giấc và muốn chìm trong những giấc mơ.
Khi tôi mở chiếc thùng giấy cũ, 6 năm tràn ùa về trong tôi qua những trang thư xù xì, những mùi hương, những giai điệu, những nụ cười và cả những đớn đau. Khi tôi châm lửa cho mảnh 6 năm đầu tiên, tim tôi có thoáng nhói một chút, một chút thôi, và tôi dừng lại đôi phút, để nghe cả cơn mê dài 6 năm đó trượt qua đầu óc mình.

Nhanh nhưng sâu hoắm.

Nếu bạn trồng một cái cây, bạn nhổ bỏ nó đi, kiểu gì nó cũng sẽ để lại một cái hố rỗng không, nông sâu gì đấy là còn tùy theo năm tháng.
6 năm đủ cho cái cây trở thành đại thụ.

Và cái hố sâu tôi để lại, làm cách nào đây, và ai, có thể lấp đầy?

Tôi đã ngủ li bì trong nhiều ngày đêm. Ngủ như thể nếu tôi phải thức giấc, tất cả xung quanh tôi sẽ vụn vỡ như một giấc mơ qua. Tôi đã từng nghĩ tôi muốn chìm trong những giấc mơ, nhưng ngay cái khoảnh khắc tôi lặng yên nhìn ngọn lửa ngốn ngấu những mảnh 6 năm, tôi biết thời gian ấy, tôi không muốn thức giấc vì tôi sợ những vụn nát đang hiển nhiên nát vụn trong cõi thực mà tôi đã sống.

Những mảnh 6 năm trước khi nát vụn, nói cho tôi biết tôi đã thực sự yêu, đó không phải là thứ tình cảm để lãng quên, và thực lòng tôi không muốn và không hề quên lãng. Nhưng nó giống như một cuốn sách không chương hồi, nó có mở đầu và kết thúc.

Và nó ngắn.

Và tôi quá tỉnh táo để không thể huyễn hoặc mình: 6 năm có thể biến thành mãi mãi.
Tôi đã phải dừng lại trong nước mắt, ôm trong lòng những dằn vặt tưởng rằng chẳng thể nguôi ngoai.Để hôm nay, khi trong lòng thanh thản, tôi ngồi và thả từng mảnh 6 năm vào ngọn lửa. Nghe chúng lần cuối, kể cho tôi nghe những mùi hương, thanh âm và cảm giác của chính mình.
Cái hố sâu của cái cây 6 năm nó bị nhổ bỏ, tôi đã từng mong lấp nó đi, trong lòng tôi và trong lòng người. Nhưng giờ tôi nghĩ cũng chẳng sao nếu nó cứ ở đó.

Và khi những mảnh 6 năm đã cháy rụi hoàn toàn.

Tôi đã muốn đi ngủ một giấc dài.

Không phải để trốn tránh.
Chẳng phải để lãng quên,
Mà giản đơn để khi thức dậy.
Tôi biết mình vừa qua một giấc mê dài.