Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

Chó chết :D

Đó là một cảm xúc rất chó chết.
À há.
Chó chết là từ bị cấm. Nanh nọc đanh đá là không được phép nơi chốn đông người. Và tôi luôn khoác lên mình tấm áo đẹp đẽ có tên là thiền định.
Thực ra là tôi đã từng rất cố gắng được lòng người khác. Không phải thiền định, mục đích thật sự là tôi đang vẽ. tôi đang tô vẽ bản thân cho người khác nhìn vào.
Ngày này, ngày mai, ngày kia, ngày nào tôi sẽ chán nơi cô quạnh và heo hút này, sẽ bật tung và quay về nơi náo nhiệt ấy, tung hô và được tung hô?
Cảm xúc này chó chết thật.
Tựa hồ như tự mình vả vào mặt mình liên hồi, không dừng được, tự mình nắm tay mình, trần trụi và đáng xấu hổ lao ra chốn đông người.
Bình tĩnh!!!!
Và lấy hơi để hét to lên: ĐÂY LÀ MỘT NGÀY CHÓ CHẾTTTTTT!!!!!!

Sắc tức thị không, không tức thị sắc

Tự quăng mình vào các bãi lầy, ngoi ngóp nhọc nhằn. Sau đó về cái nhà nhỏ bé tuềnh toàng này ghi chép cho riêng mình.
Tôi đã rất tự hào mình là người biết rung rinh vì những điều đẹp đẽ, và những người như tôi, vốn là những kẻ không thuộc về số đông phàm tục ngoài kia.
Thế sau bao nhiêu năm làm người thoát tục, tôi mới thẩm thấu được rằng : Cái đẹp không đồng nghĩa với thánh thiện và tinh tế không đi kèm biết sẻ chia.
Cái thế giới tôi thuộc về, có lẽ, còn sân si hơn thế giới ngoài kia, khác chăng là được khoác lên mình một lớp áo đẹp đẽ và lóng lánh.
Và kẻ như tôi, biết mình vô minh nhưng không cách gì tránh khỏi, cũng như kẻ biết mình đang mang một lớp áo độc hại nhưng chẳng cách nào và can đảm nào có thể cởi bỏ nó ra khỏi mình.

 Sắc tức thị không, không tức thị sắc.

Nỗi lòng của kẻ mất ngủ đêm khuya, đăng một status cả 100 like mà lòng cứ nhột nhạt bất an.
Nhưng cũng len lủi vui vẻ mà thương hại lấy chính mình.

Nhộng

Hôm ấy đã muốn up một status mới.
Và đã up một status mới.
Và đã tự xạo xạo bản thân là tôi là tôi up status chứ hông có mong cầu sự chú ý, tôi đăng lên cảm xúc cá nhân mình thôi mà.
Xạo quá luôn đi.
Vì cảm xúc cá nhân mà muốn cá nhân biết, không cần ai hiểu thì....khỏi đăng lên cho rồi.
Rõ rành rành là tôi mong cầu những cái like và những cái ảo mộng gọi là chia sẻ lẫn cảm thông?
Sao là ảo mộng?
Vì.
Tôi vốn muốn thể hiện mình có một tâm hồn đẹp và sâu sắc.
Để không phải cho tôi nhìn thấy, và vạn người ngoài kia nhìn thấy.
Để làm gì ư?
Để ngợi khen.
Thế là tôi xoá ngay status ấy đi, vì tôi không muốn hướng tâm hồn mình theo hướng ấy. Thừa nhận một cách chân thành mình vẫn còn hám danh hám lợi thật khó khăn, nhưng thật tuyệt vời khi dám ngồi xuống, ngó nhìn và thương hại bản thân.
Tôi đang giống con tằm đang bao kén.
Nhưng sau khi chín muồi, sâu liệu có hoá bướm?
Hay mãi mãi mục rữa nơi nào?

Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

In the forest

     Viết cho Người đọc, bao giờ cũng trau chuốt và gọt dũa, lần hồi tìm cách rung lên những cảm xúc tinh vi nhất, vận dụng một cách xảo quyệt nhất sức mạnh của ngôn từ. Phô bày cái cần phô bày, che giấu thứ cần che giấu.
     Còn ở một nơi mà vốn dĩ chẳng ai mò đến, cũng giống như người ta khỏa thân chốn rừng sâu, ngực to hay ngực bé, eo thon hay bụng mỡ cũng chỉ ta với ta, nằm ngồi thoải mái phô bày, không cần ưỡn ngực hay hóp bụng vào dành cho những cái nhìn chẳng phải của mình.
     Để làm chi vậy?
    Nhưng
    Những cảm xúc tinh vi chẳng thể giãi bày này.
    Sẽ bào mòn lòng ta.
    Cho một sớm mai nó sẽ mỏng mảnh đến mức vỡ òa.

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

Free here free now

Rõ ràng là.
Ta
Tự buộc mình.
Thật hạnh phúc khi quay lại nơi này, nơi mà ta có thể giản đơn nói ra những gì mình nghĩ.
Không hoài nghi.
Không lo lắng.
Không sợ mất lòng nhau.
Không sợ hiểu lầm.
Không quan tâm xem có ai quan tâm đến nó hay không, bao nhiều like, bao nhiêu khen ngợi.
Ở nơi này ta mới thấy được một ta khác hào nhoáng ở nơi kia.
Đông vui.
Tung hô.
Được yêu mến.
Bị ghét bỏ.
Đôi lúc giả dối đến kinh người.
Cảm giác như trở về nhà.
Còn cái nhà kia.
Vốn dĩ chưa ngày nào là một cái nhà.

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

An

Ta thực sự mong mỏi cái ngày, khi ta có thể mỉm cười với những chuyện không như ý, nắm tay thân thiện với nỗi buồn, cười chào một cách thật lòng những kẻ không tốt với mình. Thương xót cho những kẻ lọc lừa và dối trá.
Ta thực mong ngày đó đến.
Và ta cũng lo nếu ngày đó thực sự đến.
Ta
Có còn là ta của lúc này?
Ta
Có còn giữ được nhưng an vui dẫu bấp bênh của chính lúc này?

Hãy mang giày của cô ấy.

Mọi lí thuyết cũng chỉ là lí thuyết, bởi thế nó luôn luôn trang trọng trong một quyển sách dày.
          Bởi chẳng ai có thể ép mảnh mai cuộc sống phức tạp của họ thành từng tờ sột soạt, đóng bìa cứng nỗi lòng của họ và thi thoảng để ai đó lần hồi thưởng thức.
          Kẻ thành thật nhất, cũng đã giữ trong lòng họ một phần khắc khoải không thể chạm vào.
Hành trình đi nhìn thấu cái tôi của người khác, trong nhiều trường hợp, giản đơn hơn một tỉ lần nhìn thấu chính mình. Thậm chí, trong nhiều trường hợp, nhìn thấu chính mình là điều mà cả một đời người không thể chạm vào.
         Muốn nhìn thấu người, hãy là người. Nếu bạn chưa mang lên mình cuộc đời ai đó, đừng mong chỉ đứng từ xa mà nhìn thấu suốt mọi rung động tinh vi nhất của hồn người. Nếu chưa xỏ chân vào đôi giày cô ấy, đừng mong mỏi thấu hiểu chông chênh của độ cao, mềm mại của lớp nhung êm hay đớn đau của một lỗi may nhỏ bé.
         Muốn hiểu người, phải là người. Khó nhưng dễ, ít nhất có quyền tin rằng nó khả thi.
         Nhưng muốn hiểu mình? Chẳng lẽ mình vốn chẳng là mình? Dễ nhưng khó, đôi lúc hoàn toàn mất hy vọng rằng lúc nào đó sẽ hiện thành.
         Ta mải miết ngày ngày, cố xỏ chân vào giày người khác. Có khi nào ta thực sự ngồi lại và chú tâm nhận nhìn cảm giác trong đôi giày của chính mình?

Bụi

Nhà đóng bụi.
Lòng cũng đóng bụi.
Nhà lâu lâu quét dọn, bụi mù lên rồi lắng xuống.
Lòng lâu lâu đào xới.
Bụi mù lên.
Rồi biết khi nào mới thôi da diết mới ắng yên?