Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Trách Nhiệm và Kỳ Vọng.

Bố Mẹ Việt sinh ra Kỳ Vọng, Bố Mẹ Tây sinh ra Trách Nhiệm.
Khi Kỳ Vọng lớn lên, nó cá tính nổi loạn và muốn chạy trên đôi chân của nó, nó không đi theo con đường trải thảm êm mà Bố Mẹ dọn sẵn. Bố Mẹ Việt đau lòng tức giận và tổn thương.
Khi Trách Nhiệm lớn lên, nó muốn tự lo lấy bản thân nó, Bố Mẹ Tây thở phào nhìn nó khoác balô đi xa trên đường nó chọn.
Rồi Kỳ Vọng sẽ lớn lên, cưới một Kỳ Vọng khác, và sanh ra một Kỳ Vọng khác.
Trách Nhiệm lớn lên, có trách nhiệm với bản thân nó trước nhất, nó cưới một Trách Nhiệm khác và sanh ra một Trách Nhiệm khác nữa.
Tôi không bàn tới sính ngoại hay sính nội, tôi chỉ đang nói đến những Kỳ Vọng được ủ ấm và bảo bọc đến mức quên đi Trách Nhiệm với chính bản thân mình.

Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013

10:40AM 21.03.2013

Cố chấp bảo vệ bản thân và không thừa nhận mình sai lầm là một chiến thắng đắng ngắt.
Mỉm cười thừa nhận mình sai ,nhún nhường chấp nhận xin lỗi là một sự tự mãn ngọt ngào và khiêm cung.
Tôi biết rõ điều ấy, biết rõ cảm giác ấy khi nó chảy trượt qua mình.
Sự tự mãn đầy khiêm nhường.

AN ỔN

Hôm nay chia tay.
Cảm giác như năm năm nó chỉ rơi rớt lại chút tình nhợt nhạt, và những hứa hẹn vốn từ đầu đã quá đỗi bấp bênh.
Thực ra con người ta hơn ai hết biết mình đang bấp bênh, nên họ mới ràng mới buộc mới chằng kéo mình vô những mộng ảo mà bản thân họ biêt rằng nó chẳng bao giờ thành sự thật. Giả như nó mang lại cảm giác an ổn thực sự, thì một vài phút hay vài năm cũng đủ gọi là mãn nguyện. Nhưng thực chất cái an ổn đó cũng chỉ là một mối dây chằng kéo khác để thăng bằng những bấp bênh.
Người ta trung hòa bấp bênh bằng những bấp bênh, để rồi lừa mình rằng an ổn vẫn quanh đây đâu đó hàng ngày.
Phải rồi.
Đâu đó và quanh đây.
Đâu đó.
Quanh đây.


Thứ Năm, 7 tháng 3, 2013

KỲ LẠ

Cứ mỗi khi ta buông được cái gì đó, là chính khi ta hoàn toàn không nhận ra ta đã buông được nó, là lúc ta hoàn toàn quên cảm giác sôi sục buông bỏ đó.
Ngay lúc ta buông được, vốn dĩ cảm giác là ta đã chẳng ngày nào cầm nó.
Cái tâm tư này thật lạ kì.
Cái con người tôi này thật lạ kì.
Và tôi trông chờ vào những cảm xúc cũng lạ kì

Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

CHẤP

Tôi không thèm chấp!
Ngay từ khi câu ấy buông ra, cái Tôi nó đã khinh thị quay đi, mặt nó vênh lên, mũi nó nhăn lại đầy ghê tởm, nó ngúng nguẩy và tỏ vẻ bề trên. Nó cho là thanh cao hơn người khác.
Thế chẳng phải là, nó đang lụy vào một chữ Chấp?
Cứ mỗi lần va vấp, ta học được cách buông một chút, học cách dán miệng cái tôi to mồm đó một chút.
Khi lòng nhẹ được đôi chút, chắc cái thân này cũng tàn tạ lắm rồi.