Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

Bị thương nặng và Bị thương nhẹ

Những vết xướt xát, thường gây cảm giác rát buốt hơn những vết thương bén ngọt và toác miệng. Và chúng cũng lành rất nhanh, không gây lại sẹo.
Lúc trước, một thanh tre đã xuyên qua chân mình, nhanh đến độ mình chỉ kịp rùng mình, hoàn toàn không cảm thấy đau, mình ngồi nhìn thanh tre xuyên ngang và cảm giác như nó thuộc về mình vì nó không mảy may làm mình đau đớn.
Nhưng những vết thương cạn hều, tuy rát buốt sẽ chóng lành, chúng sẽ làm mình đau chảy nước mắt khi thay băng lau rửa, nhưng chúng sẽ khô mau và đóng vảy, rồi ngứa ngáy đôi chút và trôi đi, chẳng để lại dấu tích gì, chẳng ai ngồi nhớ hồi đó tui bị trấy đầu gối, tui bị xước da tay. Ai cũng lại nhớ về những vết cắt thấu xương hay những lần ít ra cũng dập nát đôi phần.
Không hẳn vì chúng đau hơn, ngay tại thời điểm đầu, có khi chúng còn nhẹ nhàng chán vạn lần những vết thương cạn hợt ngoài da, nhưng những vết cắt thấu xương đó, nó lân la luồn lách một dư âm như những cái rợn người.

Hơn 6 tháng trôi qua, tôi nghĩ mình ổn, ổn mọi bề, tôi dửng dưng thờ ơ và thỏa hiệp với việc cái mình còn lại chỉ còn là một nấm mồ, một chén cơm mời người vĩnh viễn không bao giờ còn có thể ngồi cùng, và những ký ức cứ chực chờ bao phủ.
Tôi không thấy nhói đau, tôi không nức nở hay suy sụp, giống như tôi lúc nhìn ngó thanh tre xuyên chân mình, và vô cùng bình tĩnh rút nó ra, và bước đi những bước chắc chắn không đớn đau nhưng đầm đìa máu. 
Ngày nhận được tin, tôi cũng không suy sụp, tôi bình thản nhìn đả kích đó xuyên ngọt qua tim mình, và vô cùng tỉnh táo, tôi đã lại rút nó ra, để lại nhìn máu tuôn ồ ạt.

Tôi đã hoàn toàn không nhận ra rằng, từng ngày trôi qua từ lúc cuối tôi đứng nhìn nầm mồ, máu tôi đang cạn, bằng cách này hay cách khác. Và nếu trái tim tôi xướt xát với những tổn thương, tôi sẽ bôi thuốc và lo lắng khi nó rát buốt phàn nàn, nhưng máu đang cạn dần từ một vết thương sâu, lớn và không nhức buốt, tôi chỉ thấy mình khuỵ dần theo ngày tháng, như khi tôi lảo đảo bước tới giường với một chân đầm đìa máu, không phải vì đau, mà vì dòng nước đỏ tươi đó đang kéo hết sinh khí của tôi ra ngoài một cách rất nhẹ nhàng.

Tôi biết bằng cách này hay cách khác, máu sẽ ngừng chảy, tôi sẽ không chết mà chỉ mang một vết sẹo mờ, vết thương đó cũng sẽ chẳng nhức buốt khi trái gió trở trời, vì bởi chỉ cần cảm giác choáng váng như dưới chân mình không còn đất kia đã đủ làm tôi yếu đuối và hụt hẫng. Có những thứ cảm giác, đeo bám trọn đời và vĩnh viễn.
Người đã đi, xác thân chắc đã đang mục nát, kí ức rồi cũng dần mờ, tôi sẽ lại vẫn sống tươi vui và có ích.

Nhưng thảng hoặc, khi nhớ về đớn đau đó, tôi không nhớ về lần cuối gặp Người, tôi không nhớ về lúc nhìn từng nắm đất vun cao, tôi đi ngược lại khi mình 13 tuổi, ngồi nhìn thanh tre đang xuyên qua bàn chân mình và tự bảo rằng: Tôi phải rút nó ra ngay, trước khi nỗi sợ hãi và cơn ớn lạnh khiến tôi không còn chút dũng khí nào làm điều đó.
Tôi chỉ nhớ chân mình khi ấy rất lạnh, lạnh như lúc tôi chạm tay lần cuối vào Người.
Còn dòng máu tuôn ra đầm đìa kia rất nóng, nóng như ký ức đẹp bên Người.
Thế nên dù hôm nay có đang kiệt cùng sức lực và tinh thần, tôi cũng phải rút ra bằng được những nhớ thương đang bào mòn mình ngày lại tháng.
Vì nếu tôi không làm lúc này,
Mãi mãi tôi sẽ ngủ vùi.

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

Early morning

5h sáng thức dậy trong tiếng gào thét của đồng hồ.
Việc đầu tiên là phải chiến đấu, chiến đấu thật ngoan cường với....cơn buồn ngủ, cảm giác ấm êm còn đọng mãi trong những giấc mơ.
Chiến thắng vẻ vang và ra khỏi nhà lúc 5h15
Hơi thất vọng, chút đỉnh thôi, về độ đông của đường sá, cái thành phố gì, mới 5h hơn đã rần rần, rần rần.
Uể oải lao đi trong cái tối mờ của trời chưa sáng hẳn, trong cơn buồn ngủ chưa tan hẳn, và trong muộn phiền cũ xưa và hiện tại cứ mỗi sáng lại kết thêm dày.
Sáng sớm chạy xe thì thoải mái nghe nhạc, không lo xe tải nó hứng thú trong lòng nó cán bẹp mình. Nhạc random, nhảy từ não nề sang tươi tắn dậm giựt, nhịp đạp xe cũng theo nhịp nhạc mà nhanh chậm hồn nhiên trầm mặc.

Đầu tiên là...nhức, nhức từ đầu đến chân tay và xương cốt, từng đầu ngón tay buốt giá đớn đau, dù tối vẫn có vận động đôi chút, nhưng sau từng đó ngày mà cả cơ thể lẫn đầu óc đã bão hòa trong hoang hoải thì nhức buốt diễn ra rất mạnh liệt ngoan cường. Thực sự đã muốn dừng lại ở khúc quanh gần nhất, òa khóc, ngúng ngoẩy với bản thân rồi quay về với mền gối thơm tho và những giấc mơ rất đỗi vỗ về.
Nhưng nếu tiếp tục nữa, tôi e mình sẽ ngủ vùi vĩnh viễn.
Vĩnh viễn.
Trong khi tôi có hơn một người chờ đợi tôi, tôi có hơn một người kì vọng tôi, tôi có hơn một người tin tưởng tôi.
Thế nên tôi mở mắt dậy lúc 5h, sau không phải một đêm, mà là 1 tháng ngủ vùi trong một tinh thần rệu rã, một cơ thể yếu nhược, một mớ kì vọng bị tổn thương của người khác dành cho tôi.
Tôi phải thức dậy.
Xách cái xe ấy.
Mang cái thân này.
Chạy ra xa khỏi những nỗi buồn vương.
Đi về phía không hẳn là vui vầy.
Nhưng nhất định có đủ đầy những lí do để đi về phía ấy.

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

25/4/2013

Ngủ vùi đủ rồi nha.
Trú ẩn đủ rồi nha.
Yếu ớt nhợt nhạt đủ rồi nha.
Quay lại đi nha.
Mày sợ nhất là bị đánh giá tồi bởi Người mà đúng không?
Vậy đứng lên đi.
Nào!

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

24/4/2013

Ngày hôm nay, sau một mớ hoang tàn nát bấy trong lòng, mới nhận ra một thứ theo lí thuyết thì nhận ra lâu rồi nhưng thấu hiểu thì chưa chạm đáy. Đó là những niềm vui được cấu thành trên những nỗi buồn.

Bởi nên tôi và bạn, thích thanh tịnh an ổn thôi nhưng cứ phải ở nơi này, quăng mình vào chốn ồn ào này, náo nhiệt và thị phi này. Và tìm kiếm niềm vui bằng cách bới tung cho hoang hoải lên những muộn phiền.

Có hai điểm khác nhau là bạn vốn bị rót đầy những tổn thương, còn tôi, tôi thực sự là kẻ đi tìm những tổn thương.

Tôi nhận ra điều này trong một tối hoang mang, trong một tình cảm thực sự hỗn loạn. Và tôi nhận ra cái tôi lâu nay kiếm tìm thực sự không phải là hạnh phúc ngọt ngào mà là một lần tổn thương thật sự. Vì chỉ có tổn thương thực sự mới khiến tôi thôi lạnh nhạt với những hạnh phúc tôi đang có. Dù phải căm ghét thừa nhận, nhưng tôi và cả một phần của bạn, có dòng máu bất an chảy tràn trong người, và mong cầu một an ổn nhất định phải qua muôn vàn thác ghềnh của những tổn thương.

Tôi nhận ra điều này khi sự yên bình bên người không khiến tôi hạnh phúc, và thiếu đi cảm giác rát buốt từ gai nhọn nơi anh khiến tôi thực sự bất an. Và ngay từ lúc anh nhìn tôi chan hòa và ân cần, tôi đã bừng tỉnh trước điều tôi tìm kiếm.

Khốn nạn là.

Cái tôi kiếm tìm phải chăng là quá tàn nhẫn với chính tôi.
Chẳng thể trốn tránh, tôi thực sự có dòng máu của một nghệ sị dở ương trong mình.
Thế thì an ổn kia, ngày nào tôi mới thực sự đi tìm?

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

Ám thị

Tôi sẽ làm được, tôi sẽ vẽ xong.
Chưa bao giờ phải dùng mấy câu ám thị này nhiều dữ vậy.
Cố mà làm xong đi cô gái ơi :D

Nằm mơ.

Không phải ác mộng, chỉ là những giấc mơ lặp đi lặp lại, và buồn đau vô cùng chân thật, thật đến nổi tỉnh dậy vẫn ngơ ngác xót xa.
Những buồn đau chỉ là giấc mơ.
Giấc mơ đó không bao giờ là thật và có thể khiến ta đau khổ.
Nhưng cảm giác nhói buốt, tuy chỉ trong mơ thì lại thật đến tận cùng, làm cho ta mỗi khi thức dậy, tự hỏi nên tin phía nào là thật?
Mộng mị kia là giả, cớ sao cảm giác buồn đau này lại thật đến nhói lòng?


Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

...

   11h đêm, ngồi ngoài hiên gió mát tận tâm can, nghe một bài hát buồn đến thê thiết, nghĩ về sống chết và những buồn đau thê lương không tránh khỏi.
   Trong một giấc mơ nào đó, người hỏi ta sao người chết đi không phải là ta mà lại là cô ấy, có công bằng với cuộc đời không khi cô ấy đáng sống ngàn lần.
   Một ngàn lần.
 
 

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Gai

Phía ấy là gai. Vốn ưa an lành, mình tránh lại gần để không phải chịu tổn thương.
Vậy mà.
Nhói buốt vẫn diễn ra.
Thì ra gai ở trong cả ánh nhìn và câu chữ, lời nói.
Mà mình thì.
Chẳng mù đui và vẫn ngày ngày đón nhận thanh âm.
Rát gì đâu à.

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Yêu chi mà khổ...

http://mp3.zing.vn/bai-hat/All-I-Want-Kodaline/IW9AC98W.html

All I want is nothing more
to hear you knocking at my door
'cause if i could see your face once more
I could die as a happy man I'm sure

when you said your last goodbye
I died a little bit inside
I lay in tears in bed all night
alone without you by my side

but If you loved me
why did you leave me

take my body
take my body
all I want is
all I need is
to find somebody


oooohhhh ohhh

'cause you brought out the best of me
a part of me I'd never seen
you took my soul wiped it clean
our love was made for movie screens

but If you loved me
why did you leave me
take my body
take my body
all I want is
all I need is
to find somebody


ooooohhhh hh
if you loved me
why did you leave me
take my body
take my body
all I want is
all I need is
to find somebody
to find somebody

like you
oooohhh


Tình là chi, haiz.

Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

9/04/2013

Thi thoảng lại ngơ ngác, thật sự ngơ ngác khi nhớ rằng mình đã không còn mẹ, những gì mình còn chỉ là một nấm mồ và những hồi ức cứ nhạt dần nhạt dần, dù mình cuống cuồng níu kéo nó bằng mọi cách, thì chúng cũng cứ nhạt dần nhạt dần và chìm trôi đâu đó.
Mình đã chẳng khóc nhiều cho mất mát đó, dù nó lớn, thật sự lớn, đả kích đó là không cách gì tưởng tượng được. Vậy mà mình vẫn bình tĩnh vẽ những bức tranh, nhắc về những hồi ức đẹp, trêu đùa bằng câu: Nếu mà còn sống..
Mình bắt đầu quen dùng cụm từ, hồi má tui/má em/má chị/má con còn sống.
Hồi đó ngày càng xa, vết thương thì đã bắt đầu lành nhưng cái cảm giác xa xót này, giá như chảy tràn qua nước mắt chắc vạn lần dễ chịu. Đằng này mình cứng rắn một cách tự nhiên không cố gắng, và xa xót một cách cũng tự nhiên không lảng tránh.
Quên lãng cũng là một đớn đau.

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

Kỳ Vọng và Tin Tưởng

Tôi ghét ai đó kỳ vọng vào tôi.
Nhưng tôi biết ơn ai đó tin tưởng nơi tôi.
Cả hai hình thái đó đều mang đến một áp lực lớn như nhau, nhưng sắc thái khác nhau.
Người kỳ vọng tôi, là người mong muốn tôi trở thành cái gì đó như mong muốn của riêng họ.
Người tin tưởng tôi, mong muốn nơi tôi một cái gì đó thực sự thuộc về tôi.
Tôi nhất định phải cố gắng hơn tôi hiện giờ, vì những người đang luôn tin tưởng vào tôi, không phải tôi cần họ tin tôi, mà tôi thực sự cần họ tin rằng họ đã tin tưởng chẳng nhầm người.

Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013

Gởi Bạn

Này bạn, buồn ngủ lắm phải hông? Tui biết mà.
Ê bạn, chán rồi phải hông? Tui rành quá mà.
Lại nhoi nhóc chân tay muốn lướt web coi tin lá cải, check facebook hả? Tui hông hiểu bạn quá hay sao?
Bạn lại than bạn sống hổng có đam mê, bạn hông mưu cầu cái gì hết, bạn muốn được thiếu thốn và chây lười, bạn ước ao bạn như bao người ngoài kia không vẽ một ngày là chân tay bứt rứt, bạn nghĩ giá như mình ham chơi game hay ham tiền một chút. Đàng này bạn lại quá dửng dưng, tui biết bạn quá luôn mà, bạn dửng dưng cả với đam mê mỗi người cần có.
Rồi bạn lại muốn vứt bỏ thứ bạn nặng lòng nhất: Trách Nhiệm.
Bởi đời hổng như ta mơ, ta nói muốn là một chuyện, cần là chuyện khác, bạn muốn vứt mà hổng vứt được, bạn muốn có mà hông có được, ta nói bạn cứ lần chần, rồi bạn lại than sầu khổ.
Tui khuyên bạn thiệt cái lòng tui, bạn ráng đi chứ sau giờ, bao nhiêu là người trông chờ vào bạn.
Nghen.
Ráng là được mà,
Tui tin ở bạn mà.



Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

Người ta dối nhau, dối lừa chính mính, ấp ủ chính mình trong những nhấp nhoáng vỏ ngoài.
Những người thành thật hơn (một chút) thì trở thành thiểu số khác người và bị kì thị.
Từ lúc nào, chắc chắn xa hơn cả ngàn năm, chắc từ lúc con người đứng lên đi bằng hai chân, họ đã cho mình cái quyền được dối trá và lập lừa.
Tôi cũng chỉ là một con người.