Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Sợ

Thực sự thì tôi cũng sợ.
Nói thiệt là sợ thấy bà luôn à.
Vì tôi bị phản xạ chậm, chậm khủng khiếp, trong một lúc nào đó sau này có khi tôi bỗng nhiên rú lên nức nở bởi 1 chuyện từ xưa lắc nào đó hông chừng.
Như tôi thi thoảng bỗng nhiên quáng quàng kiếm thau xô nào đó đựng mớ nước mắt ào ạt tuôn trào khi tôi bắt đầu tức giận ai đó trong một chuyện họ đã tổn thương tôi..vài tháng trước.
Thiệt sợ lắm luôn.
Vì tôi biết chắc là mai mốt kia kìa gì đó bỗng nhiên tôi lại lã chã nước mắt điên cuồng một chuyện mà đáng ra tôi phải quên rồi.
Thôi chả sao.
Chắc tôi tuổi Trâu, nên ăn không tiêu ngay mà cần nhai lại sau đó.
Rồi mấy thứ xàm xí này cũng qua hết thôi mà.

Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

BẠN

Cầu được ước thấy, muốn trải qua cảm giác tức nghẹn như không thể thở được, và đã toại đôi phần. Chẳng có cơn hạ canxi nào xảy ra nhưng cảm giác còn khó chịu hơn thế một nghìn lần.

Dĩ nhiên ta biết rồi nó cũng sẽ trôi qua, mất mát này cũng sẽ được bù đắp bằng những mối quan hệ mới, ta qua cái thời nhai đi nhai lại vấn đề xưa cũ mà ấp ôm những tức nghẹn trong lòng.

Nếu điều đó được gọi là tức nghẹn.

Khổ thay nó chỉ là cảm giác ai đó quăng vỡ tan tành cái gì đó, ngoài sức phòng vệ và hoàn toàn không lường trước được.

Bạn cũng chẳng sai, có lẽ bạn đúng ở góc nhìn của bạn, là một lúc nào đó trong mắt bạn, ta thực sự chỉ là một kẻ chỉ biết nói suông, ta chỉ là kẻ sống ảo mộng, ta chỉ là kẻ vô minh học đòi huênh hoang mình giác ngộ.
Cái làm ta nát bấy bung bét hết mọi cảm giác không phải là câu nói đó, mà là vì chúng ta đã từng có những buổi nói chuyện vô cùng cởi mở, tôi nằm đó, thoải mái, bạn ngồi kia, thoải mái, và trong cuộc nói chuyện đó, tôi chưa bao giờ ảo tưởng rằng mình đã hết vô minh.

Tôi cảm thấy mình bị phủ nhận sạch trơn, từ con người đến tính cách, tôi cảm thấy trong mắt bạn tôi không đáng để bạn trân trọng lời nói khi vỗ về cô ấy. Tôi chưa bao giờ yêu cầu bạn phải dành cho tôi một vị trí tình bạn cao hơn cô ấy, càng không có một chút ý nghĩ rằng bạn phải chọn tình bạn của tôi hay tình bạn từ phía bên kia. Nhưng tôi bị phủ định sạch trơn, tôi trong một lúc thấy mình không tồn tại, và cả tình bạn tôi tin quý đó cũng không tồn tại.

Bạn quá tốt, tôi nói thật, không một chút mỉa mai , tốt đến nỗi không muốn làm tổn thương ai. Còn tôi, tôi sẽ phũ phàng đạp banh chành cho nó bể nát, không hẳn vì tôi ghét bỏ hay thù hận, vì tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng tôi chẳng thể làm gì nếu nó đã rạn nứt từ bên trong, nên thay vì lê lết trong đau đớn, tôi dứt khoát đau một lần, vĩnh viễn và mãi mãi, chấm dứt một thứ mà nó vốn đã ngang dọc tì vết. Tôi càng yêu mến, tôi càng phũ phàng, vì tôi vốn dĩ thấy toàn bộ ký ức của mình không cần giai đoạn gượng gạo nhìn nhau. Tôi yêu mến và ôm lấy bạn với tất cả tình bạn của chúng ta, hoặc tôi sẽ đập nó nát tan để khỏi nhìn thấy một tình bạn đang sứt mẻ và đầy sẹo.

 Vì tôi biết chúng chẳng thể lành.

Tôi chưa thấy tức giận, nhưng tôi là loại người cảm nhận mọi thứ chậm hơn người ta, nên có khi vài bữa nữa, vài tuần nữa, hay thậm chí vài tháng nữa, tôi mới ngồi đó và khóc nức nở vì những gì tôi đã nghe, còn bây giờ là một cảm giác trống rỗng, trống đến ghê người, và đồng thời với cảm giác đó là một cảm giác đặc nghẹt đến không thể thở.

Và ta vẫn không thấy bạn làm gì quá đáng, ta biết bạn chẳng cố tình, nhưng không phải sự vô tình vô tâm nào cũng có thể dễ dàng trượt qua rồi biến mất, nó ở đó, đắng nghét, khô khốc và cứng ngắc, và tôi vốn dĩ chưa ngày nào nghĩ rằng mình đã đạt được đến một trạng thái cân bằng tâm linh nào cả, nên tôi không nuốt trôi được, không làm như không thấy được, và không ngừng được việc đập tan tành điều rạn nứt đó.

Tôi biết tôi nên buông bỏ, nên biết tôi nên mở lòng, tôi cũng biết mình nên hàn những đường nứt thay vì nghiền nó nát vụn, và tôi cũng biết bạn yêu quý tôi rất thật lòng.

Nhưng tôi cũng biết tôi sẽ nghiền nó một lần nữa nếu tôi quay lại, và vì tôi cũng trân trọng tình bạn chúng ta, nên tôi không chấp nhận nó méo mó vì dị dạng vì rạn nứt, hoặc nó như cũ, hoặc nó nát bấy như tôi vừa làm.

Nên tôi xin lỗi, tôi xuống tay nghiền nó thành bụi mất rồi.