Cả tuần nay, không bị những cơn phấn khích quá đỗi lẫn nhưng cơn rơi xuống đáy.
Cứ vui trầm, buồn trầm, mọi thứ như phủ lên một lớp mờ ảo. Vui không rõ vui, buồn chẳng rõ buồn.
Ngày cũng trầm trôi.
Và đời cũng cứ trầm trôi?
You'll see. I'm real!
Free here, free now.
Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2014
Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014
25/2/2014
Đăng ký học art online, chăm chỉ hơn, tập trung hơn, nghĩ cho người khác hơn.
30 tuổi ngấp nghé chạm rồi mới bắt đầu kể ra cũng chậm, nhưng vẫn còn kịp, còn kịp chắc luôn mà.
Giờ hết dám chê, ngày trôi chậm chạp nữa nghen, nó trôi phát khiếp luôn kia kìa. :P
30 tuổi ngấp nghé chạm rồi mới bắt đầu kể ra cũng chậm, nhưng vẫn còn kịp, còn kịp chắc luôn mà.
Giờ hết dám chê, ngày trôi chậm chạp nữa nghen, nó trôi phát khiếp luôn kia kìa. :P
Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014
21/2/2014
Con người ta ít khi nào chịu đặt mình vào vị trí người khác.
Họ cứ nói một thôi một hồi, họ cứ phán xét mà quên rằng chỉ cần, lệch đi một phần nhỏ góc nhìn thôi, mọi thứ đã hiển nhiên khác hẳn.
Mất mát cũng vậy, sau mất mát lớn đầu tiên, mình bắt đầu hiểu rằng tổn thương có hình dạng và cấu trúc phức tạp đối với từng người, trừ khi là người đó, còn lại thì không cách gì chúng ta có thể cảm nhận được nỗi đau lớn ấy, và tùy với cơ địa và môi trường mà những tổn thương trong lòng sẽ lành lặn nhanh hay chậm.
Đôi khi chúng lan ra, nhanh chóng và tàn nhẫn hủy diệt con người.
Mình hay phán xét người, vì mình được trời phú cho một tư chất thông minh và một tài năng thiên bẩm đủ để hơi nổi bật. Chính những món quà đó khiến mình ngạo mạn, nhưng lại có một món quà khác, trầm hơn, nhẹ hơn và sâu sắc hơn trời cho mình, để kiềm hãm lại sự ngạo mạn vì hai món quà lấp lánh kia, đó là sự khiêm cung có được sau mỗi lần thất bại, đó là tấm lòng xót thương thực sự mỗi khi làm tổn thương người khác.
Bây giờ mình vẫn hay phán xét, nhưng mình đã biết nhìn nhận ở mỗi góc nhìn, dù chưa thấu đáo, nhưng thực sự đã cố gắng thấu hiểu cho người.
Một người bạn hỏi mình, sao mình không lo tập trung tạo nên tuổi để đi xa, tuổi lớn hơn sẽ không còn nhiều cơ hội.
Ngay lập tức mình trả lời một câu mà ngay khi được hỏi mình mới nghĩ về, mình nói: em như cái cây đang có trái, khi nào trái chín sẽ tự tỏa mùi hương, lúc đó em hoàn toàn không lo lắng về cái cây đó đã già thế nào, mà là những quả thơm tho quý giá và hấp dẫn đến thế nào.
Mình đã trả lời thế, lòng không hề ngạo mạn.
Họ cứ nói một thôi một hồi, họ cứ phán xét mà quên rằng chỉ cần, lệch đi một phần nhỏ góc nhìn thôi, mọi thứ đã hiển nhiên khác hẳn.
Mất mát cũng vậy, sau mất mát lớn đầu tiên, mình bắt đầu hiểu rằng tổn thương có hình dạng và cấu trúc phức tạp đối với từng người, trừ khi là người đó, còn lại thì không cách gì chúng ta có thể cảm nhận được nỗi đau lớn ấy, và tùy với cơ địa và môi trường mà những tổn thương trong lòng sẽ lành lặn nhanh hay chậm.
Đôi khi chúng lan ra, nhanh chóng và tàn nhẫn hủy diệt con người.
Mình hay phán xét người, vì mình được trời phú cho một tư chất thông minh và một tài năng thiên bẩm đủ để hơi nổi bật. Chính những món quà đó khiến mình ngạo mạn, nhưng lại có một món quà khác, trầm hơn, nhẹ hơn và sâu sắc hơn trời cho mình, để kiềm hãm lại sự ngạo mạn vì hai món quà lấp lánh kia, đó là sự khiêm cung có được sau mỗi lần thất bại, đó là tấm lòng xót thương thực sự mỗi khi làm tổn thương người khác.
Bây giờ mình vẫn hay phán xét, nhưng mình đã biết nhìn nhận ở mỗi góc nhìn, dù chưa thấu đáo, nhưng thực sự đã cố gắng thấu hiểu cho người.
Một người bạn hỏi mình, sao mình không lo tập trung tạo nên tuổi để đi xa, tuổi lớn hơn sẽ không còn nhiều cơ hội.
Ngay lập tức mình trả lời một câu mà ngay khi được hỏi mình mới nghĩ về, mình nói: em như cái cây đang có trái, khi nào trái chín sẽ tự tỏa mùi hương, lúc đó em hoàn toàn không lo lắng về cái cây đó đã già thế nào, mà là những quả thơm tho quý giá và hấp dẫn đến thế nào.
Mình đã trả lời thế, lòng không hề ngạo mạn.
Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014
16/02/2014
Càng ngày càng có tuổi, thì mình thấy mình va vấp nhiều hơn.
Hay nói một cách đúng đắn, càng ngày càng có tuổi, mình càng thẳng thắn thừa nhận những sai lầm của mình nhiều hơn.
Đôi khi, thực ra là nhiều khi, mình đã cảm thấy tiếc nuối cho tuổi xuân đã qua, cho những xốc nổi mắc phải, cho những sai lầm chẳng thể níu kéo. Nhưng hơn ai hết, mình hiểu những sai lầm, những vụng dại đó là báu vật, báu vật thật sự, chúng tồn tại giúp mình nhìn được mình đang là ai và mình đang có những gì, mình đã phí hoài những gì và trả giá những gì.
Tất cả tạo nên một hiện tại là mình lúc này, đang viết những dòng này, trong lòng tràn trề những cảm giác tươi mới mà chẳng hiểu vì sao.
Mình từ bỏ facebook, nói từ bỏ thì không phải, mình từ bỏ việc thể hiện mình trên đó, trả nó về vị trí đúng của nó: công cụ dành cho mình chứ không phải là vật chất lôi kéo mình. và từ khi từ bỏ, mình dư hẳn thời gian để ngủ, để chạy bộ, để nhận ra mình đã lãng phí tuổi trẻ mình đến mức nào.
Nhưng mà.
Mình trân trọng sự lãng phí đó, nó là một phần cuộc sống quý giá mình được ban tặng, nó là một mảnh ghép không thể thiếu.
Bỗng nhiên thấy yêu thương bản thân đến mức muốn tách làm đôi ra, để tự tay mình ôm siết chặt lấy mình.:)
Hay nói một cách đúng đắn, càng ngày càng có tuổi, mình càng thẳng thắn thừa nhận những sai lầm của mình nhiều hơn.
Đôi khi, thực ra là nhiều khi, mình đã cảm thấy tiếc nuối cho tuổi xuân đã qua, cho những xốc nổi mắc phải, cho những sai lầm chẳng thể níu kéo. Nhưng hơn ai hết, mình hiểu những sai lầm, những vụng dại đó là báu vật, báu vật thật sự, chúng tồn tại giúp mình nhìn được mình đang là ai và mình đang có những gì, mình đã phí hoài những gì và trả giá những gì.
Tất cả tạo nên một hiện tại là mình lúc này, đang viết những dòng này, trong lòng tràn trề những cảm giác tươi mới mà chẳng hiểu vì sao.
Mình từ bỏ facebook, nói từ bỏ thì không phải, mình từ bỏ việc thể hiện mình trên đó, trả nó về vị trí đúng của nó: công cụ dành cho mình chứ không phải là vật chất lôi kéo mình. và từ khi từ bỏ, mình dư hẳn thời gian để ngủ, để chạy bộ, để nhận ra mình đã lãng phí tuổi trẻ mình đến mức nào.
Nhưng mà.
Mình trân trọng sự lãng phí đó, nó là một phần cuộc sống quý giá mình được ban tặng, nó là một mảnh ghép không thể thiếu.
Bỗng nhiên thấy yêu thương bản thân đến mức muốn tách làm đôi ra, để tự tay mình ôm siết chặt lấy mình.:)
Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014
Big Fish_ Cá Lớn_Người cha vĩ đại
Big Fish- Con cá lớn- Sự huênh hoang hay người cha vĩ đại?
There are some fish that cannot be caught. It's not that
they're faster or stronger than other fish. They're just touched by something
extra. One such fish was The Beast. And by the time I was born he was already a
legend.
Mở đầu phim, Wil Bloom nói: Có vài loại cá không thể bị đánh
bắt. Không phải vì chúng nhanh hơn, mạnh hơn những con cá khác….
Con cá bị bắt, đây chính là cái chết.
Và cái chết đang trên đường chia lìa Will Bloom khỏi cha mình là Ed Bloom.
Khi Will Bloom sinh ra, lớn lên, trong bữa tiệc đính hôn của
anh, cha anh đã kể một câu chuyện lạ kỳ, phi lý về ngày anh sinh ra, cũng như cả
cuộc đời ông luôn kể đi kể lại những câu chuyện mà một người đàn ông trưởng
thành như Will không chấp nhận được, nó là một sự khoác lác và kệch cỡm như một
câu chuyện hài nhạt nhẽo trong mắt Will-trưởng thành đó.
Với một cảm giác tổn thương và xa lạ, Will nhất định cùng vợ
chuyển đi đến một nơi khác, một nơi mà anh cảm thấy nhẹ nhõm khi không phải
hàng ngày đối diện với cảm giác cha mình là một kẻ nói dối suốt cuộc đời.
Sau ba năm không về thăm cha, không liên lạc thậm chí qua điện
thoại, Will trở về khi ông bị ốm nặng và không thể qua khỏi. Vào những ngày bên
giường bệnh, Will hoàn toàn không hiểu nổi tại sao cha mình luôn khoác lác, điều
đó mang lại cho ông cái gì? Anh đấu tranh với chính ông, buộc ông phải thừa nhận
rằng cả đời mình, ông đã kể một câu chuyện không thể nào là sự thật.
Nhưng tận những phút cuối, Ed Bloom vẫn không thừa nhận mình
nói dối, điều này càng khiến Will đau khổ vì anh yêu ông vô cùng, nhiều hơn sự
cố chấp không tha thứ cho sự khoác lác của ông, và anh không thể chịu được cảm
giác đến khi cái chia ngăn cách anh vẫn chẳng thể hiểu được cha mình.
Lần theo những câu chuyện huyễn hoặc phi lý của cha mình,
Will trở ngược về từng nơi chốn và thời điểm mà cha mình trải qua, anh dần dần
nhận ra cha anh đã không khoác lác, ông chỉ cổ tích hóa cuộc sống khó khăn và
cơ cực của mình để tạo nên một thế giới lung linh hơn cho con trai ông- chính
là Will. Ông vẫn vẹn nguyên một con người cháy bỏng niềm tin và chân thành dù
thế giới thực ông trải qua không ảo diệu kì bí như thế giới ông thường kể.
Tất cả những phi thường ông kể, những kì lạ ông kinh qua, những
hiểm nguy ông mắc phải đều là thực, chỉ là ông vuốt ve chúng mềm mại hơn như những
câu chuyện cổ tích, hoàn toàn không phải để huênh hoang, mà để cho con trai
mình có cơ hội được tưởng tượng và tin tưởng vào một thế giới long lanh, nơi niềm
tin sẽ mang con người tới mọi bến bờ hạnh phúc
Nước mắt rơi và thấu hiểu bừng sáng gần sát với ngày chia ly
vĩnh viễn.
Nhưng Will đã kịp viết nên cái kết riêng cho cha mình, bằng
hình ảnh Cá Lớn bơi về biển với sự chúc phúc tốt lành của tất cả những người
thân yêu Cha từng gặp, với tình yêu và sự thấu hiểu tuy muộn màng nhưng vẫn còn
kịp của anh dành cho Cha.
Tại đám tang ông, những người ông từng kể và gây khó chịu
cho Will lần lượt xuất hiện. Đó là anh chàng cao quá khổ từng đồng hành cùng
Ed, là hai chị em song sinh người châu Á, là ông chủ rạp xiếc thất thường tính
khí như một con sói.... Ed chưa bao giờ dối trá, ông chỉ cổ tích hóa cuộc đời cơ cực
của chính mình thành một câu chuyện bất tận về niềm tin, lòng dũng cảm, sự hy
sinh. Từng câu chuyện nhỏ là từng tấm lòng yêu thương vô bờ ông dành cho Will.
Tim Burton, thầy phù thủy kỹ xão, đã dùng rất ít kỹ xão cho
Big Fish, nhưng từng hình ảnh lung linh như cổ tích vẫn hiện lên và biến Big
Fish thành một tác phẩm kỳ ảo giữa hai thế giới hư thực, một là thế giới của Ed
Bloom dành cho con trai mình: lung linh ảo diệu. Một là thế giới thực mà nơi
đó, Will Bloom giằng xé trong tình yêu thương và cảm giác chán nản thất vọng về
người Cha khoác lác. Nhưng từng bước Tim nhập hai thế giới đó làm một trong bước
đường đi đến thấu hiểu của Will về tình phụ tử .
Ông tạo nên một cuộc phiêu lưu kỳ lạ, cùng với những hình ảnh
đẹp lộng lẫy như bữa tiệc nơi thị trần Ed cứu giúp, cánh đồng hoa thủy tiên….
Mà đích đến của cuộc phiêu lưu ấy là vẻ đẹp không diễn tả được bằng lời của
tình yêu lớn lao vĩ đại giữa cha và con.
Big Fish- Cá Lớn- Sự huênh hoang của người Cha vĩ đại và
hành trình đi tìm đến sự thấu hiểu.
Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014
Lo Lắng
Bỗng dưng có một sự giản dị êm đềm và sâu lắng cứ quẩn quanh mình.
Bình an.
Tuy lòng vẫn còn lo lắng về một ngày mà bỗng nhiên những ước mơ đứt đoạn theo cái chết.
Thì hiện giờ ngày đó chưa tới, bởi vậy, cứ thong dong mà sống cho hết ngày đang trôi chậm này đi.
Mà cũng không chậm lắm đâu.
Nhanh lắm đó :)
Bình an.
Tuy lòng vẫn còn lo lắng về một ngày mà bỗng nhiên những ước mơ đứt đoạn theo cái chết.
Thì hiện giờ ngày đó chưa tới, bởi vậy, cứ thong dong mà sống cho hết ngày đang trôi chậm này đi.
Mà cũng không chậm lắm đâu.
Nhanh lắm đó :)
Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013
Nghĩ...
Nghĩ cũng lạ, về một đời người.
Nghĩ cũng thương, những mối quan hệ đến và ở lại vĩnh viễn, hoặc đến và ra đi vĩnh viễn.
Trong một giấc mơ, khi cận kề cái chết, mình kiên quyết để lại lời nhắn rằng: cô ấy không bao giờ được bước đến lễ tang của mình.
Những người cũ xưa tổn thương mình, mình đã nhẹ bổng bỏ qua, nhưng cả trong một giấc mơ chết chóc, mình vẫn đoạn tuyệt nhìn lại cô ấy một lần. Dù nhiều lần, mình vẫn đi ngang lối nhỏ đó, và cả nhiều lần, mình thấy cô ấy không hề đáng ghét, không hề xấu xa, không cần lên án, thì ngay cả trong lúc sắp không còn trên thế giới này, trong giấc mơ đó, mình vẫn đoạn tuyệt vĩnh viễn nhìn cô ấy lại dù chỉ một lần.
Một mối quan hệ rực rỡ tình bạn hữu và lụi tàn như một nấm mồ.
Chẳng thể hồi sinh.
Nghĩ cũng thương, những mối quan hệ đến và ở lại vĩnh viễn, hoặc đến và ra đi vĩnh viễn.
Trong một giấc mơ, khi cận kề cái chết, mình kiên quyết để lại lời nhắn rằng: cô ấy không bao giờ được bước đến lễ tang của mình.
Những người cũ xưa tổn thương mình, mình đã nhẹ bổng bỏ qua, nhưng cả trong một giấc mơ chết chóc, mình vẫn đoạn tuyệt nhìn lại cô ấy một lần. Dù nhiều lần, mình vẫn đi ngang lối nhỏ đó, và cả nhiều lần, mình thấy cô ấy không hề đáng ghét, không hề xấu xa, không cần lên án, thì ngay cả trong lúc sắp không còn trên thế giới này, trong giấc mơ đó, mình vẫn đoạn tuyệt vĩnh viễn nhìn cô ấy lại dù chỉ một lần.
Một mối quan hệ rực rỡ tình bạn hữu và lụi tàn như một nấm mồ.
Chẳng thể hồi sinh.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)