Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2013

MR. NOBODY

MR. Nobody mở đầu bằng hình ảnh chú chim bồ câu và cái gọi là: Sự mê muội của bồ câu.

Và kết thúc phim, tôi tự hỏi, liệu có nên có cái gọi là: sự mê muội của con người.

Mr.Nobody là một phim nên xem, và nên xem không chỉ một lần, với chiều sâu và tầng ý nghĩa có thể xoay chuyển nhiều góc độ đó, mỗi lần xem bạn sẽ cảm thấy mình như đang coi một bộ phim khác.
Phim được biên kịch và đạo diễn bởi Jaco Van Dormael, đây cũng là một điểm mạnh vì ông là người hiểu rõ nhất tinh thần mà nội dung mang lại cũng như hoàn thành xuất sắc việc thổi vào trong nó một linh hồn sống động nhất.

Phim nói về nhân vật nam chính Nemo Nobody, một cái tên kỳ lạ bởi Nobody nghĩa là Không Ai Cả, và Nemo trong tiếng Latin cũng có nghĩa là Nobody. Vào năm 2092, năm mà con người trở nên bất tử nhờ kỹ thuật tái tạo tế bào, thì Nobody trở thành người đàn ông duy nhất có thể chết vì tuổi tác, nhưng không một mẩu thông tin nào về ông còn sót lại, người ta phải nhờ đến trí nhớ của ông, nhưng cái trí nhớ đó trở nên hỗn độn và khi thậm chí dùng đến liệu pháp cổ xưa và hiệu quả nhất là thôi miên thì cái mà họ nhận được chỉ là một mớ thông tin chồng chéo rối rắm, phi lí bất thường, những quan hệ rắc rối và không tưởng, nhưng lần theo những manh mối tưởng chừng không thể nào hợp lý đó, người ta được dẫn ngược về một nơi mà được ví như ngã ba đường, nơi đó Nemo Nobody phải lựa chọn, một ngã rẽ mà theo đó ông sẽ yêu, sống và chết, hạnh phúc và khổ đau, gặp gỡ và ly biệt một cách hoàn toàn khác nhau.

Trong phim có nhắc đến “Hiệu ứng cánh bướm” (Butterfly Effect), nôm na là về việc một cú đập cánh của con bướm có thể gây ra một cơn bão cách đó hàng vạn km.
Và trong Mr.Nobody, hiệu ứng cánh bướm là mảnh trứng nhỏ gây ra tang thương cho gia đình, là sự kém chất lượng của dây giày gây ra quyết định ở cạnh người cha của Nobody, giọt mưa làm nhòe nhoẹt mảnh giấy mang lại hy vọng gặp lại Anna bởi một người đàn ông đun nấu cách đó rất xa, và chiếc lá làm bố mẹ Nobody gặp gỡ, yêu nhau để rồi tổn thương nhau và xa cách.
Cú đập cánh ẩn dụ trong Mr. Nobody chính là những quyết định to hay nhỏ trong đời Nemo Nobody và những người quanh anh có thể mang lại cho anh những cuộc sống hoàn toàn khác nhau và những người vợ hoàn toàn khác nhau, đó có thể là Jean, là Elise hay là Anna- người phụ nữ rực rỡ nhất đời của Nemo.
Bộ phim nói rất nhiều về những vấn đề khoa học, vễ sự hình thành của vũ trụ và các chiều không gian, thời gian, về sự không thể đi ngược lại của thời gian. Nhưng lồng ghép tài tình và mềm dẻo trong nó là chút huyền bí về tâm linh, về cái gọi là “cảm giác ngờ ngợ” (Déjà vu)  về luân hồi và về định mệnh.
Định mệnh bắt Nemo phải lựa chọn, phải đau khổ, phải nát tan, phải cháy bỏng vì yêu, và trong định mệnh đó, dù Nemo có cưới Jean, hay Elise, hay Anna, thì người mà tận đáy lòng trái tim Nemo hướng về, người mà khi 118 tuổi ông nói trong nụ cười tuy già cỗi và rực rỡ rằng:” Và tôi đã yêu”. Người đó chỉ có thể là Anna.

Một bản nhạc hay, không thể thiếu phần trình diễn của một ca sĩ và nhạc công giỏi, và Jared Leto thực sự là một diễn viên xuất sắc, một lựa chọn không thể khác của đạo diễn Jaco dành cho vai Nemo Nobody. Từ đôi mắt xanh biết nói, đến những ngập ngừng nồng cháy trong tình yêu và sự run rẩy của tuổi tác khi vào vai Nobody năm 118 tuổi, và  phân vai Nemo năm 15 tuổi Toby Regbo cũng xuất sắc không kém khi nối tiếp liền mạch đôi mắt biết nói đó cũng như tính cách và ngoại hình, sự lựa chọn cực kỳ tốt và liền mạch cho hai giai đoạn của một nhân vật khó thể hiện như Nemo Nobody.

Tuyến nhân vật nữ. Anna (Juno Tempo) phân vai 15 tuổi quá xuất sắc đến nỗi lu mờ cả Anna trưởng thành( Diane Kruger) còn trong các tuyến nhân vật nữ trưởng thành, rõ ràng Elise(Sarah Polley) đã vượt trên các nhân vật nữ khác, thậm chí vượt qua nhân vật Anna vô vàn được ưu ái mà hoàn thành cực kỳ tốt phân vai của mình. Phạm Linh Đan với vai diễn Jean trưởng thành quá ít đất diễn nhưng cũng kịp thể hiện sự tính-toán –kỹ-lưỡng-và-hợp-lý của đạo diễn khi chọn cô trong cảnh ngắn cô nằm trên giường nhìn Nemo với ánh mắt bi thương cũng như giọt nước mắt cô đơn rơi xuống khi nhìn xác anh lần cuối.
Không bỏ qua được bộ phim bởi những thước quay khi lộng lẫy – cảnh Anna-thời thơ ấu nhảy xuống hồ bơi, khi cận tả những cảm xúc rợn ngợp-cảnh cận tả những sợi lông tơ trên da Nemo dựng lên đầy nhảy cảm trong nụ hôn đầu tiên với Anna, cảnh hai đôi mắt biết nói nhìn qua lỗ khóa, cảnh xe hơi chìm xuống sông đầy bức bách và ám ảnh. Christophe Beaucarne đã quay một bộ phim vô cùng đẹp trong cuộc đời tài năng của ông.

Âm nhạc, chỉ có thể nói là sinh ra là dành cho Mr.Nobody. Nhẹ nhàng sâu lắng da diết và ám ảnh.
Mr. Nobody không phải là một bộ phim giải trí đơn thuần, nên nếu xem phim với tâm lý giải trí, đừng ngạc nhiên khi bạn thấy mình chẳng thể nắm bắt được gì, với Mr. Nobody, hãy coi phim như trải nghiệm một cuộc đời.


2 nhận xét:

  1. Phải nói sao nhỉ, mình có cùng cảm nhận với bạn, không khẳng định, nhưng mình nghĩ mình đồng cảm với cách cảm nhận bộ phim, cách bạn diễn tả nó thành lời. Bài cảm nhận này, mình thích, cái nhìn của bạn, mình cũng thích. Cuộc đời này, mỗi người đều có 1 cái nhìn khác nhau, có khó không khi tìm thấy 1 người có cùng cách nhìn, cảm nhận hay diễn tả với mình? *cười*. Có lẽ đó cũng là lí do vì sao mình muốn để lại lưu bút cho bạn. Giờ thì, khép lại thế giới riêng của bạn, như chưa từng có người bước chân vào. Thân gửi, JT.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn, chắc cả năm nay mình mới vào blog, vào thấy comment vui lắm, cảm ơn bạn nhiều.

      Xóa