Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

Tất nhiên

     Tôi thích cái cách mà tôi học được từ mọi điều xung quanh, cái cách tôi vấp ngã, cái cách tôi sân si và khi tôi phải đối điện với chính mình.
     Khi Người nói với tôi người vốn đã chẳng để tâm, cớ gì tôi phải bận lòng, nó tuồng như là một tổn thương ngay lúc đó với tôi nhưng nó lại là một gáo nước cần có và kịp thời.
     Đời tôi vốn ngắn ngủi, ngày trôi càng ngắn ngủi, nếu việc không làm tôi vui lên, không khiến tôi hạnh phúc, không thể tổn hại tôi, không thể tổn thương tôi, thì ngày vốn chẳng đủ dài cho tôi tất bật lòng mình với những vụn vặt vốn chẳng chút gì giá trị ấy. Thế tôi phải nhắc đến để làm gì? Chẳng tốt hơn cho tôi, chẳng tốt hơn cho Người, cũng chẳng tốt hơn cho cô ấy. Một sự việc chẳng mang tốt lành cho các bên, há chẳng phải là một sự việc thừa hơi vô nghĩa?
     Nó như một cú đánh mạnh vào cái tôi vốn vẫn tự mãn rằng mình tinh tế và thanh thản.
     Nhưng tôi thích những phũ phàng có ích đó. Những gáo nước lạnh ngắt kịp thời và những lời nói kim châm mang đầy mầm thương tổn đó.
     Bởi không có gì ngẫu nhiên và may mắn, mọi thứ là vay trả là nợ duyên,
Và, cái gì cũng có lí do của nó.
   
   

Chủ Nhật, 17 tháng 2, 2013

Ê "tôi" ! Tao nói mày im đi!

     Người sẵn sàng và dễ dàng hy sinh vì người khác sẽ làm người hàm ơn đó tổn thương, nhất là khi người thụ ân đó lại là người biết quý trọng bản thân mình.
     Nghe như tỉnh một trong những mộng mị dài.
     Nghe như những thề thốt những hy sinh chỉ là ảo mộng. Vì ta còn không biết quý trọng ta, mong chi người quý trọng ta hay ta quý trọng người. Bởi sao ta chưa một lần si mê, chứ một lần mù quáng. Người không biết trước hết quý trọng bản thân, vốn đã không có chút gì giá trị.
     Ta thích để cảm xúc cứ chảy tràn lộn xộn, ta viết để cho ta chứ vốn chẳng để cho người. Bởi có lần đọc đâu đó rằng, mỗi khi ta "muốn" nói, thì ta "nên" im lặng. Bởi khi ta "muốn" nói, là khi cái "tôi" nó "cần" nhảy ra ngoài khoe mẽ. Người chế ngự được cái tôi của chính mình, để nó im lặng và chỉ nói những gì cần nói, dễ bị nhầm lẫn với những cái tôi nhợt nhạt không dám lên tiếng, cái tôi im lặng và cái tôi không dám mở miệng khác nhau hoàn toàn. Không phải sự im lặng nào cũng giống nhau, nó chất chưa bên trong là nhiều cái tôi khác biệt.
     Thi thoảng tôi cũng đã bắt được cái "tôi" của mình im mồm, nó hậm hực chực chờ nhảy xổ ra và nhiều lúc tôi cũng lại bị cuốn theo nó.
    Nhưng cứ thong thả đi, rồi hạt nhất định sẽ nảy mầm, nhân duyên nếu không đủ cho hạt nảy mầm, thì hạt cũng thối rữa chính mình cho mầm cây khác vươn cao. Bất kì cách nào, tôi cũng đang hữu ích cho cuộc đời này.
    Ê "tôi" ! Tao nói mày im đi!

Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

Cũ Xưa

     Cái cách mà tôi cùng từng Người trải qua tháng năm cùng lẫn với nhớ thương thật khác. Tôi là một loại người ương dở, chẳng đủ bốc đồng nhưng vẫn nuôi nấng những cái mầm nổi loạn. Ngày nào đó, xa gần nào đó, chúng nó sẽ vươn cao hay âm ỉ rồi lụi tàn?
    Thương ai đó tôi cũng thương hết mực, nhưng lại chẳng đủ mù quáng và hy sinh, tôi vẫn thương lấy chính mình phần nhiều hơn là cháy hết thân tôi cho một lần thiêu thân trong tình cảm ấy.
    Tôi có đến một....mớ cũ xưa, đậm có nhạt có, nhưng hầu như tôi đều thực lòng yêu, chỉ là tôi chẳng có chút nào mù quáng, nên họ hỏi tôi thảng thốt: Sao em chẳng chút dại khờ?
    Tôi cũng cố, nhưng khổ nổi tôi chưa đủ dại lại chẳng quá khôn, mọi thứ cứ lưng chừng như cơn mưa phất phơ chẳng khô và cũng không thành ướt. Để rồi tôi đẩy từng Người qua cánh cửa đời tôi, khi Người đòi hỏi tôi một điều tôi chẳng thể cho Người: Sự Si Mê. Tôi chưa bao giờ si mê một cái gì, đắm đuối một cái gì, bùng cháy một cái gì. Nhớ thương nó cứ như sợi chỉ mỏng manh luồn lách, đứt mối rồi tơ vương đâu đó, mỏng nhẹ đến mức chẳng thể thấy mà vẫn luôn ở đấy. Cộm mãi trong lòng.
    Người cũ xưa chính tay tôi đẩy đi, lối cũ xưa chính tay tôi giăng tơ mỏng mảnh bít lối quay về. Tơ mỏng thực lòng không phải để bít lối, tơ mỏng chỉ để cho tôi nhớ rằng nơi ấy tôi đã yêu, ngày ấy tôi đã thương đã nhớ.
 

Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

Cũ & Mới

     Đọc một quyển sách cũ, cảm giác như gặp lại người quen, tay bắt mặt mừng. Thường người quen này là người quen thương mến ( có ai đọc lại cuốn sách dở tệ bao giờ đâu ), thương nên khi gặp lại bồi hồi lắm, xốn xang lắm, thấy bao cái tươi mới của ngày xưa cũ nó rần rần sống lại, ngọ nguậy và lên tiếng: Ê nhớ tui hông, ê  nhớ gì hông.
     Nhưng cũ mãi luôn là cũ, có sơn phết lại bao nhiêu cũng thế, vẫn không còn cách chi trở nên tươi mới như ban đầu, như cách một đứa trẻ không thể ngừng lớn và một người trưởng thành không cách chi quay lại với chính mình của nhiều năm về trước.
     Cái cây đã lớn, chỉ có thể sản sinh ra hạt mầm mới, chứ làm cách nào có thể trở lại làm một hạt mầm?
     Nên người cũ ngày xưa, cũng như người mới bây giờ sẽ thành người cũ ngày mai, có mặc lớp áo mới hay thay đổi nhân diện thế nào, cũng là một cũ xưa chẳng cách gì quay về tươi mới.
     Có cách nào chưng cất được tươi mới lóng lánh ấy thành từng giọt, lâu lắc lại mang ra suýt xoa hít ngửi mà nhớ thương cả một trời tươi mới đã phủ màu?

Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013

DIỄN

     Ê cái cô kia, cô có biết, mỗi khi cô vẽ tranh mà có người nhìn, cho dù cô có cố gắng dối lừa bản thân thế nào, thì ngay lập tức cô không vẽ bức tranh nữa, mà cô đang vẽ lên hình ảnh một người biết vẽ, cô có hiểu không?
     Cũng tương tự thế, nếu cô bắt đầu có khán thính giả, dù chỉ một người, thì cô ngay lập tức diễn tuồng như bản năng. Tôi đang nói người nào đang theo dõi tôi trên Blogspot này đấy, tôi cảnh báo là tôi đang diễn tuồng đấy :D
     Vậy diễn là bản năng, và ai cũng tiềm tàng trong người, thật ra cũng chẳng tiềm tàng lắm đâu, phô diễn ra hết ấy chứ. Ai cũng phô diễn ít nhiều khả năng diễn xuất của mình. Ở ngôi nhà hẻo lánh này, có một cô bạn biết tôi là ai và cả khả năng diễn tuồng của tôi, cả một người theo dõi chẳng biết tôi là ai, nên tôi diễn vai điên rồ nhất, thiếu chỉn chu và...dở hơi nhất.
     Vậy thì rõ là, xấu hổ là một chất kích thích diễn xuất cực kì mạnh, mà kì lạ là, con người ta rất hay xấu hổ khi nhìn cái bóng chân thực của chính mình.

Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2013

Chánh và Phụ

     Săm soi bản thân là một điều cực kỳ, phải nói là cực kỳ thú vị.
     Bởi hầu như lúc nào ta cũng là người lòe bản thân mình nhiều nhất, nên giờ đây khi ngồi săm soi Ta kĩ lưỡng và tỉ mẩn, bổng thấy hóa ra lâu nay ta chẳng phải như ta nghĩ. Mà chân giá trị bản thân còn sụp đổ, huống gì là những ảo mộng ngoài kia.
     Lui mình ở ẩn, là một cách nói, của kẻ còn đang luyến tiếc những lấp lánh ngời ngời. Giống như kẻ dặn lòng nuốt đắng cay cho riêng mình nhưng không ngừng trưng bày những hình ảnh đớn đau và đẫm lệ.
Sân khấu này lớn thật lớn, mà ai và bao gồm cả chính ta, cũng mong một vai diễn huy hoàng.
    Cái gì cũng có giá của nó, vai diễn càng lớn, áp lực càng nhiều, diễn đi diễn lại, khóc cười điên dại.
    Còn mà á hả, cái thứ vai người qua đường, cứ ngẩng cái đầu lên, cười mủm mỉm, thong thả và ung dung đi qua cái rẹt.
    Ngó dễ vậy, sao hông ai mặn mà vậy ta:D

Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

Thịt ba chỉ.

     Thực ra rất ngon, món thịt ba chỉ ấy, nửa nạc nữa mỡ, vừa không khô vừa không quá ngán, chế biến được nhiếu món. Mềm và thơm.
     Nhưng có một loại người ba chỉ, tốt không tốt hẳn, xấu không xấu luôn, cá tính chưa tới mà hiền cũng chả hiền.
     Cái loại người ba chỉ này, kho thì nẫu nát, luộc thì nhạt nhẽo.
     Vậy cái loại người ba chỉ này, nên làm gì cho đặng?