Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

Tất nhiên

     Tôi thích cái cách mà tôi học được từ mọi điều xung quanh, cái cách tôi vấp ngã, cái cách tôi sân si và khi tôi phải đối điện với chính mình.
     Khi Người nói với tôi người vốn đã chẳng để tâm, cớ gì tôi phải bận lòng, nó tuồng như là một tổn thương ngay lúc đó với tôi nhưng nó lại là một gáo nước cần có và kịp thời.
     Đời tôi vốn ngắn ngủi, ngày trôi càng ngắn ngủi, nếu việc không làm tôi vui lên, không khiến tôi hạnh phúc, không thể tổn hại tôi, không thể tổn thương tôi, thì ngày vốn chẳng đủ dài cho tôi tất bật lòng mình với những vụn vặt vốn chẳng chút gì giá trị ấy. Thế tôi phải nhắc đến để làm gì? Chẳng tốt hơn cho tôi, chẳng tốt hơn cho Người, cũng chẳng tốt hơn cho cô ấy. Một sự việc chẳng mang tốt lành cho các bên, há chẳng phải là một sự việc thừa hơi vô nghĩa?
     Nó như một cú đánh mạnh vào cái tôi vốn vẫn tự mãn rằng mình tinh tế và thanh thản.
     Nhưng tôi thích những phũ phàng có ích đó. Những gáo nước lạnh ngắt kịp thời và những lời nói kim châm mang đầy mầm thương tổn đó.
     Bởi không có gì ngẫu nhiên và may mắn, mọi thứ là vay trả là nợ duyên,
Và, cái gì cũng có lí do của nó.
   
   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét