Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

Cũ Xưa

     Cái cách mà tôi cùng từng Người trải qua tháng năm cùng lẫn với nhớ thương thật khác. Tôi là một loại người ương dở, chẳng đủ bốc đồng nhưng vẫn nuôi nấng những cái mầm nổi loạn. Ngày nào đó, xa gần nào đó, chúng nó sẽ vươn cao hay âm ỉ rồi lụi tàn?
    Thương ai đó tôi cũng thương hết mực, nhưng lại chẳng đủ mù quáng và hy sinh, tôi vẫn thương lấy chính mình phần nhiều hơn là cháy hết thân tôi cho một lần thiêu thân trong tình cảm ấy.
    Tôi có đến một....mớ cũ xưa, đậm có nhạt có, nhưng hầu như tôi đều thực lòng yêu, chỉ là tôi chẳng có chút nào mù quáng, nên họ hỏi tôi thảng thốt: Sao em chẳng chút dại khờ?
    Tôi cũng cố, nhưng khổ nổi tôi chưa đủ dại lại chẳng quá khôn, mọi thứ cứ lưng chừng như cơn mưa phất phơ chẳng khô và cũng không thành ướt. Để rồi tôi đẩy từng Người qua cánh cửa đời tôi, khi Người đòi hỏi tôi một điều tôi chẳng thể cho Người: Sự Si Mê. Tôi chưa bao giờ si mê một cái gì, đắm đuối một cái gì, bùng cháy một cái gì. Nhớ thương nó cứ như sợi chỉ mỏng manh luồn lách, đứt mối rồi tơ vương đâu đó, mỏng nhẹ đến mức chẳng thể thấy mà vẫn luôn ở đấy. Cộm mãi trong lòng.
    Người cũ xưa chính tay tôi đẩy đi, lối cũ xưa chính tay tôi giăng tơ mỏng mảnh bít lối quay về. Tơ mỏng thực lòng không phải để bít lối, tơ mỏng chỉ để cho tôi nhớ rằng nơi ấy tôi đã yêu, ngày ấy tôi đã thương đã nhớ.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét