Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

Cũ & Mới

     Đọc một quyển sách cũ, cảm giác như gặp lại người quen, tay bắt mặt mừng. Thường người quen này là người quen thương mến ( có ai đọc lại cuốn sách dở tệ bao giờ đâu ), thương nên khi gặp lại bồi hồi lắm, xốn xang lắm, thấy bao cái tươi mới của ngày xưa cũ nó rần rần sống lại, ngọ nguậy và lên tiếng: Ê nhớ tui hông, ê  nhớ gì hông.
     Nhưng cũ mãi luôn là cũ, có sơn phết lại bao nhiêu cũng thế, vẫn không còn cách chi trở nên tươi mới như ban đầu, như cách một đứa trẻ không thể ngừng lớn và một người trưởng thành không cách chi quay lại với chính mình của nhiều năm về trước.
     Cái cây đã lớn, chỉ có thể sản sinh ra hạt mầm mới, chứ làm cách nào có thể trở lại làm một hạt mầm?
     Nên người cũ ngày xưa, cũng như người mới bây giờ sẽ thành người cũ ngày mai, có mặc lớp áo mới hay thay đổi nhân diện thế nào, cũng là một cũ xưa chẳng cách gì quay về tươi mới.
     Có cách nào chưng cất được tươi mới lóng lánh ấy thành từng giọt, lâu lắc lại mang ra suýt xoa hít ngửi mà nhớ thương cả một trời tươi mới đã phủ màu?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét