Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013

DIỄN

     Ê cái cô kia, cô có biết, mỗi khi cô vẽ tranh mà có người nhìn, cho dù cô có cố gắng dối lừa bản thân thế nào, thì ngay lập tức cô không vẽ bức tranh nữa, mà cô đang vẽ lên hình ảnh một người biết vẽ, cô có hiểu không?
     Cũng tương tự thế, nếu cô bắt đầu có khán thính giả, dù chỉ một người, thì cô ngay lập tức diễn tuồng như bản năng. Tôi đang nói người nào đang theo dõi tôi trên Blogspot này đấy, tôi cảnh báo là tôi đang diễn tuồng đấy :D
     Vậy diễn là bản năng, và ai cũng tiềm tàng trong người, thật ra cũng chẳng tiềm tàng lắm đâu, phô diễn ra hết ấy chứ. Ai cũng phô diễn ít nhiều khả năng diễn xuất của mình. Ở ngôi nhà hẻo lánh này, có một cô bạn biết tôi là ai và cả khả năng diễn tuồng của tôi, cả một người theo dõi chẳng biết tôi là ai, nên tôi diễn vai điên rồ nhất, thiếu chỉn chu và...dở hơi nhất.
     Vậy thì rõ là, xấu hổ là một chất kích thích diễn xuất cực kì mạnh, mà kì lạ là, con người ta rất hay xấu hổ khi nhìn cái bóng chân thực của chính mình.

1 nhận xét:

  1. khá khen cho "tính chân thật" của vở diễn, hihihi. Và khán/đọc giả thông minh là những người có thể nhìn thấy những gì đằng sau câu chữ và lời nói. Người ta có thể đứng cạnh nhau được lâu dài, không phải là vì sự tung hô hay những lòe loẹt làm chói lòa nhau, mà là sự đồng cảm giữa những tâm hồn. Tui và bạn, chúng ta đều đóng rất tròn vai trong vở diễn cuộc đời của mỗi người. Vở diễn mà chỉ khi một mình, đối diện với quá nhiều mặt nạ, nhiều khi chẳng biết đâu là con người thật của mình nữa, hoặc bạn chẳng bao giờ muốn thừa nhận. Như một note mà tui viết nửa năm trước. Tui muốn sống ngược lại, ở đó có TUI thất lạc, trần trụi và yếu ớt đang chờ.

    Tôi nói bạn, cũng đang nói chính mình! :)

    Trả lờiXóa