Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

the Past, the Present and the Future

Đôi lúc Tôi_Bây Giờ lục tung Ngày Xưa, để tìm một con bé gầy nhom, đen nhẻm, tóc tai lỉa chỉa và leo cây nhanh như sóc. Đôi lúc nó lạc mất vào trong những ngày xưa lênh loang nắng mà Tôi_Bây Giờ không cách gì níu giữ. Và cũng có những khi nó ẩn hiện trong nhành cây vú sữa tím rịm quả.
Và mỉm cười.

Lúc Này nó hay ngồi thừ người nhìn lại mình, soi xét tỉ mẩn cái Tôi_Bây Giờ, và vô tình làm phát sinh một phép so sánh ngu ngốc và khập khiễng với Tôi-Ngày Xưa.

Tôi_Bây Giờ  nghe nhiều, quá nhiều những cụm từ người ta dành cho nó: Thay Đổi, Nổi Loạn, Khùng Điên, Nghệ Sĩ nửa mùa, Chảnh Chẹ, Thâm hiểm, vân vân và vân vân. Nhiều đến mức thảng hoặc nó cũng ngạc nhiên mà hỏi mình rằng: Bộ bây tệ dữ thần vậy hả bây?
Tôi_Ngày Xưa lao nhao lên nói: Thiệt tình là bây cũng khác đi nhiều lắm, khi không hay làm chiện điên rồ mần chi, gây sốc quá mần chi, chen vô chuyện người ta mần chi, bị chửi cũng...đáng lắm à.

Tôi Bây Giờ tặc lưỡi phân bua: Thiệt tình tui không có có ý mà, mà chẳng phải do đằng ấy hồi đó đọc hằm bà lằng sách vở rồi tiếp xúc với hằm bà lằng dạng người gây ảnh hưởng lâu dài đến hệ thần kinh của tớ sao? Chứ giờ tớ ngày ngày đọc toàn Ecchi với các em gái sexy ba vòng hấp dẫn, hổng chừng sau này cái con Tôi_Mai Mốt nó nhoi lên nó đổ thừa cả hai đứa sống hông trách nhiệm để ảnh hưởng nó quài quài à.
Nói rồi hai đứa im lặng, Tôi_Bây Giờ len lén ngó bản mặt thất vọng của Tôi_Ngày Xưa, thấy mặt nó....y chang mình, nhưng hình như trong lòng nó khác, mình mang máng là như vậy, nó trẻ hơn mà nó xông xáo hơn, tham vọng hơn, chứ không xìu ển như mình giờ, nhưng mình thấy mình cũng....ổn, cớ chi nó nhăn nhó hoài ta?
Truyện Tranh sao? Ờ Túc tắc. Viết văn sao? Ờ thì tự viết tự coi. Chồng con sao? Ờ thì duyên tới đâu thì tới.
Tôi_Ngày Xưa hỏi sao thì Tôi_Bây Giờ trả lời vậy. Thật thà. Mãn Nguyện. Ai dè Tôi_Ngày Xưa nó gào lên: Tui thiệt chán bà, tui là tui biết Tôi_Mai Mốt nó sẽ ra sao rồi đó, đồ xìu ển. Hét xong nó sập cái tủ  lại, moi móc hoài cũng chẳng chịu ra.

Tôi_ Bây Giờ thấy cũng...hơi hoang mang. Nó lại mở tủ Mai Mốt, ngoáy tìm. Nó tìm Tôi_Mai Mốt coi mần sao. Nhưng ngăn tủ đó trống rỗng, Mai Mốt chưa tới, nên Bây Giờ không gọi được Mai Mốt, Tôi_Bây Giờ chỉ có khả năng gọi tìm Tôi_ Ngày Xưa.
Tôi_ Bây Giờ đóng cửa tủ lại. Trong lòng lo Tôi_Ngày Xưa nó ấm ức rồi sanh ....sình bụng.
Nhưng cũng tò mò không rõ là Tôi_Mai Mốt sẽ ra làm sao.
Mà sao Tôi_Mai Mốt nó hổng đi tìm mình?
Nó chết yểu chết sảng giữa chừng hay nó đang miên man hạnh phúc đến mức hông quan tâm tới mình nữa?
Tò mò ghê hà.

Nhưng thực ra trên hết, nó không có lo, nó nghĩ nó biết Tôi_Mai Mốt sẽ ổn , như cách mà Tôi_Ngày Xưa với Tôi_Bây Giờ lúc nào cũng lạc quan và an ổn.

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

19.05.2013

Có một sự thực khốn nạn là cái sự buồn phiền tạo cảm hứng tốt hơn niềm vui, ít nhất là nó đúng với mình.
Bởi cứ vô thức, ta lại mò mẫm đi tìm...buồn, khi mà nhiều ngày hông buồn, thì ta lại...buồn vì thấy mình hoàn toàn vô dụng.
Người ta nói, và thực sự thì về bản chất, mình chưa bao giờ sử dụng quá 20 phần trăm khả năng, và nặng lượng của mình, mình ơ hờ chây lười và dễ dàng thỏa hiệp. Nhưng nếu mình là người tận dụng khả năng của bản thân tối đa, mình sẽ được gì và mất gì? Có thể được nhiều, mất ít, nhưng lại mất đi những điều quan trọng.
Một dạng ngụy biện cho sự ơ hờ lười nhác.
Nhưng có lẽ cũng đến lúc, đẩy mức tiêu hao năng lượng lên 50 phần trăm đi là vừa.
và cố gằng đừng để mất đi những điều quý giá.

Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2013

Ngắn.

Đang ở nhà một người đã mất mà mình chưa hề quen.
Đang nhìn bạn bè của người ấy viếng thăm và nhắc về những kỷ niệm.
Đang nghe tiếng mẹ của người ấy khóc nức nở và đóan rằng ba người ấy cũng mắt đỏ hoe và bạn người ấy cũng đang rơm rớm.
Mới thấy cái cuộc sống này hữu hạn và ngắn ngủi, và buồn đau cũng dội đến hết sức bất ngờ, mới hôm qua thôi tay còn ấm, bây giờ tay còn ấm, chắc gì mai từng ngón tay còn ấm áp?
Vậy thì sao không thôi bớt làm đau nhau?
Nói dễ ợt há, làm mới khó.
Tôi chắc gì ngày mai còn sống, nên tôi hôm nay nhất định không thể chây lười.

Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

1/5/2013

Đã bắt đầu thực sự kiềm chế được ranh giới của muốn và nên.
Tôi ơi giỏi quá:)