Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2013

Ngắn.

Đang ở nhà một người đã mất mà mình chưa hề quen.
Đang nhìn bạn bè của người ấy viếng thăm và nhắc về những kỷ niệm.
Đang nghe tiếng mẹ của người ấy khóc nức nở và đóan rằng ba người ấy cũng mắt đỏ hoe và bạn người ấy cũng đang rơm rớm.
Mới thấy cái cuộc sống này hữu hạn và ngắn ngủi, và buồn đau cũng dội đến hết sức bất ngờ, mới hôm qua thôi tay còn ấm, bây giờ tay còn ấm, chắc gì mai từng ngón tay còn ấm áp?
Vậy thì sao không thôi bớt làm đau nhau?
Nói dễ ợt há, làm mới khó.
Tôi chắc gì ngày mai còn sống, nên tôi hôm nay nhất định không thể chây lười.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét