Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

19.05.2013

Có một sự thực khốn nạn là cái sự buồn phiền tạo cảm hứng tốt hơn niềm vui, ít nhất là nó đúng với mình.
Bởi cứ vô thức, ta lại mò mẫm đi tìm...buồn, khi mà nhiều ngày hông buồn, thì ta lại...buồn vì thấy mình hoàn toàn vô dụng.
Người ta nói, và thực sự thì về bản chất, mình chưa bao giờ sử dụng quá 20 phần trăm khả năng, và nặng lượng của mình, mình ơ hờ chây lười và dễ dàng thỏa hiệp. Nhưng nếu mình là người tận dụng khả năng của bản thân tối đa, mình sẽ được gì và mất gì? Có thể được nhiều, mất ít, nhưng lại mất đi những điều quan trọng.
Một dạng ngụy biện cho sự ơ hờ lười nhác.
Nhưng có lẽ cũng đến lúc, đẩy mức tiêu hao năng lượng lên 50 phần trăm đi là vừa.
và cố gằng đừng để mất đi những điều quý giá.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét