Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2013

Chánh và Phụ

     Săm soi bản thân là một điều cực kỳ, phải nói là cực kỳ thú vị.
     Bởi hầu như lúc nào ta cũng là người lòe bản thân mình nhiều nhất, nên giờ đây khi ngồi săm soi Ta kĩ lưỡng và tỉ mẩn, bổng thấy hóa ra lâu nay ta chẳng phải như ta nghĩ. Mà chân giá trị bản thân còn sụp đổ, huống gì là những ảo mộng ngoài kia.
     Lui mình ở ẩn, là một cách nói, của kẻ còn đang luyến tiếc những lấp lánh ngời ngời. Giống như kẻ dặn lòng nuốt đắng cay cho riêng mình nhưng không ngừng trưng bày những hình ảnh đớn đau và đẫm lệ.
Sân khấu này lớn thật lớn, mà ai và bao gồm cả chính ta, cũng mong một vai diễn huy hoàng.
    Cái gì cũng có giá của nó, vai diễn càng lớn, áp lực càng nhiều, diễn đi diễn lại, khóc cười điên dại.
    Còn mà á hả, cái thứ vai người qua đường, cứ ngẩng cái đầu lên, cười mủm mỉm, thong thả và ung dung đi qua cái rẹt.
    Ngó dễ vậy, sao hông ai mặn mà vậy ta:D

2 nhận xét:

  1. chị thích bài viết này, nhất là cái câu mở đầu và cả câu kết thúc của em :)

    chị đọc blog em đã lâu, bữa nay mới lên tiếng chào chủ nhà. chúc em bình an!

    Trả lờiXóa
  2. :D em cũng chúc chị bình an , và bình...tĩnh khi ghé ngang cái nhà lộn xộn có cô chủ hay lảm nhảm này :D

    Trả lờiXóa