Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

CHẤP

Tôi không thèm chấp!
Ngay từ khi câu ấy buông ra, cái Tôi nó đã khinh thị quay đi, mặt nó vênh lên, mũi nó nhăn lại đầy ghê tởm, nó ngúng nguẩy và tỏ vẻ bề trên. Nó cho là thanh cao hơn người khác.
Thế chẳng phải là, nó đang lụy vào một chữ Chấp?
Cứ mỗi lần va vấp, ta học được cách buông một chút, học cách dán miệng cái tôi to mồm đó một chút.
Khi lòng nhẹ được đôi chút, chắc cái thân này cũng tàn tạ lắm rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét