Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

16/02/2014

Càng ngày càng có tuổi, thì mình thấy mình va vấp nhiều hơn.
Hay nói một cách đúng đắn, càng ngày càng có tuổi, mình càng thẳng thắn thừa nhận những sai lầm của mình nhiều hơn.
Đôi khi, thực ra là nhiều khi, mình đã cảm thấy tiếc nuối cho tuổi xuân đã qua, cho những xốc nổi mắc phải, cho những sai lầm chẳng thể níu kéo. Nhưng hơn ai hết, mình hiểu những sai lầm, những vụng dại đó là báu vật, báu vật thật sự, chúng tồn tại giúp mình nhìn được mình đang là ai và mình đang có những gì, mình đã phí hoài những gì và trả giá những gì.
Tất cả tạo nên một hiện tại là mình lúc này, đang viết những dòng này, trong lòng tràn trề những cảm giác tươi mới mà chẳng hiểu vì sao.
Mình từ bỏ facebook, nói từ bỏ thì không phải, mình từ bỏ việc thể hiện mình trên đó, trả nó về vị trí đúng của nó: công cụ dành cho mình chứ không phải là vật chất lôi kéo mình. và từ khi từ bỏ, mình dư hẳn thời gian để ngủ, để chạy bộ, để nhận ra mình đã lãng phí tuổi trẻ mình đến mức nào.
Nhưng mà.
Mình trân trọng sự lãng phí đó, nó là một phần cuộc sống quý giá mình được ban tặng, nó là một mảnh ghép không thể thiếu.
Bỗng nhiên thấy yêu thương bản thân đến mức muốn tách làm đôi ra, để tự tay mình ôm siết chặt lấy mình.:)

1 nhận xét:

  1. "Bỗng nhiên thấy yêu thương bản thân đến mức muốn tách làm đôi ra, để tự tay mình ôm siết chặt lấy mình.:) "

    Chị thích cái suy nghĩ của em nè :D

    Trả lờiXóa