Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

21/2/2014

Con người ta ít khi nào chịu đặt mình vào vị trí người khác.
Họ cứ nói một thôi một hồi, họ cứ phán xét mà quên rằng chỉ cần, lệch đi một phần nhỏ góc nhìn thôi, mọi thứ đã hiển nhiên khác hẳn.
Mất mát cũng vậy, sau mất mát lớn đầu tiên, mình bắt đầu hiểu rằng tổn thương có hình dạng và cấu trúc phức tạp đối với từng người, trừ khi là người đó, còn lại thì không cách gì chúng ta có thể cảm nhận được nỗi đau lớn ấy, và tùy với cơ địa và môi trường mà những tổn thương trong lòng sẽ lành lặn nhanh hay chậm.
Đôi khi chúng lan ra, nhanh chóng và tàn nhẫn hủy diệt con người.
Mình hay phán xét người, vì mình được trời phú cho một tư chất thông minh và một tài năng thiên bẩm đủ để hơi nổi bật. Chính những món quà đó khiến mình ngạo mạn, nhưng lại có một món quà khác, trầm hơn, nhẹ hơn và sâu sắc hơn trời cho mình, để kiềm hãm lại sự ngạo mạn vì hai món quà lấp lánh kia, đó là sự khiêm cung có được sau mỗi lần thất bại, đó là tấm lòng xót thương thực sự mỗi khi làm tổn thương người khác.
Bây giờ mình vẫn hay phán xét, nhưng mình đã biết nhìn nhận ở mỗi góc nhìn, dù chưa thấu đáo, nhưng thực sự đã cố gắng thấu hiểu cho người.
Một người bạn hỏi mình, sao mình không lo tập trung tạo nên tuổi để đi xa, tuổi lớn hơn sẽ không còn nhiều cơ hội.
Ngay lập tức mình trả lời một câu mà ngay khi được hỏi mình mới nghĩ về, mình nói: em như cái cây đang có trái, khi nào trái chín sẽ tự tỏa mùi hương, lúc đó em hoàn toàn không lo lắng về cái cây đó đã già thế nào, mà là những quả thơm tho quý giá và hấp dẫn đến thế nào.
Mình đã trả lời thế, lòng không hề ngạo mạn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét