Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

Hãy mang giày của cô ấy.

Mọi lí thuyết cũng chỉ là lí thuyết, bởi thế nó luôn luôn trang trọng trong một quyển sách dày.
          Bởi chẳng ai có thể ép mảnh mai cuộc sống phức tạp của họ thành từng tờ sột soạt, đóng bìa cứng nỗi lòng của họ và thi thoảng để ai đó lần hồi thưởng thức.
          Kẻ thành thật nhất, cũng đã giữ trong lòng họ một phần khắc khoải không thể chạm vào.
Hành trình đi nhìn thấu cái tôi của người khác, trong nhiều trường hợp, giản đơn hơn một tỉ lần nhìn thấu chính mình. Thậm chí, trong nhiều trường hợp, nhìn thấu chính mình là điều mà cả một đời người không thể chạm vào.
         Muốn nhìn thấu người, hãy là người. Nếu bạn chưa mang lên mình cuộc đời ai đó, đừng mong chỉ đứng từ xa mà nhìn thấu suốt mọi rung động tinh vi nhất của hồn người. Nếu chưa xỏ chân vào đôi giày cô ấy, đừng mong mỏi thấu hiểu chông chênh của độ cao, mềm mại của lớp nhung êm hay đớn đau của một lỗi may nhỏ bé.
         Muốn hiểu người, phải là người. Khó nhưng dễ, ít nhất có quyền tin rằng nó khả thi.
         Nhưng muốn hiểu mình? Chẳng lẽ mình vốn chẳng là mình? Dễ nhưng khó, đôi lúc hoàn toàn mất hy vọng rằng lúc nào đó sẽ hiện thành.
         Ta mải miết ngày ngày, cố xỏ chân vào giày người khác. Có khi nào ta thực sự ngồi lại và chú tâm nhận nhìn cảm giác trong đôi giày của chính mình?

1 nhận xét: