Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

24/4/2013

Ngày hôm nay, sau một mớ hoang tàn nát bấy trong lòng, mới nhận ra một thứ theo lí thuyết thì nhận ra lâu rồi nhưng thấu hiểu thì chưa chạm đáy. Đó là những niềm vui được cấu thành trên những nỗi buồn.

Bởi nên tôi và bạn, thích thanh tịnh an ổn thôi nhưng cứ phải ở nơi này, quăng mình vào chốn ồn ào này, náo nhiệt và thị phi này. Và tìm kiếm niềm vui bằng cách bới tung cho hoang hoải lên những muộn phiền.

Có hai điểm khác nhau là bạn vốn bị rót đầy những tổn thương, còn tôi, tôi thực sự là kẻ đi tìm những tổn thương.

Tôi nhận ra điều này trong một tối hoang mang, trong một tình cảm thực sự hỗn loạn. Và tôi nhận ra cái tôi lâu nay kiếm tìm thực sự không phải là hạnh phúc ngọt ngào mà là một lần tổn thương thật sự. Vì chỉ có tổn thương thực sự mới khiến tôi thôi lạnh nhạt với những hạnh phúc tôi đang có. Dù phải căm ghét thừa nhận, nhưng tôi và cả một phần của bạn, có dòng máu bất an chảy tràn trong người, và mong cầu một an ổn nhất định phải qua muôn vàn thác ghềnh của những tổn thương.

Tôi nhận ra điều này khi sự yên bình bên người không khiến tôi hạnh phúc, và thiếu đi cảm giác rát buốt từ gai nhọn nơi anh khiến tôi thực sự bất an. Và ngay từ lúc anh nhìn tôi chan hòa và ân cần, tôi đã bừng tỉnh trước điều tôi tìm kiếm.

Khốn nạn là.

Cái tôi kiếm tìm phải chăng là quá tàn nhẫn với chính tôi.
Chẳng thể trốn tránh, tôi thực sự có dòng máu của một nghệ sị dở ương trong mình.
Thế thì an ổn kia, ngày nào tôi mới thực sự đi tìm?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét