Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

Bị thương nặng và Bị thương nhẹ

Những vết xướt xát, thường gây cảm giác rát buốt hơn những vết thương bén ngọt và toác miệng. Và chúng cũng lành rất nhanh, không gây lại sẹo.
Lúc trước, một thanh tre đã xuyên qua chân mình, nhanh đến độ mình chỉ kịp rùng mình, hoàn toàn không cảm thấy đau, mình ngồi nhìn thanh tre xuyên ngang và cảm giác như nó thuộc về mình vì nó không mảy may làm mình đau đớn.
Nhưng những vết thương cạn hều, tuy rát buốt sẽ chóng lành, chúng sẽ làm mình đau chảy nước mắt khi thay băng lau rửa, nhưng chúng sẽ khô mau và đóng vảy, rồi ngứa ngáy đôi chút và trôi đi, chẳng để lại dấu tích gì, chẳng ai ngồi nhớ hồi đó tui bị trấy đầu gối, tui bị xước da tay. Ai cũng lại nhớ về những vết cắt thấu xương hay những lần ít ra cũng dập nát đôi phần.
Không hẳn vì chúng đau hơn, ngay tại thời điểm đầu, có khi chúng còn nhẹ nhàng chán vạn lần những vết thương cạn hợt ngoài da, nhưng những vết cắt thấu xương đó, nó lân la luồn lách một dư âm như những cái rợn người.

Hơn 6 tháng trôi qua, tôi nghĩ mình ổn, ổn mọi bề, tôi dửng dưng thờ ơ và thỏa hiệp với việc cái mình còn lại chỉ còn là một nấm mồ, một chén cơm mời người vĩnh viễn không bao giờ còn có thể ngồi cùng, và những ký ức cứ chực chờ bao phủ.
Tôi không thấy nhói đau, tôi không nức nở hay suy sụp, giống như tôi lúc nhìn ngó thanh tre xuyên chân mình, và vô cùng bình tĩnh rút nó ra, và bước đi những bước chắc chắn không đớn đau nhưng đầm đìa máu. 
Ngày nhận được tin, tôi cũng không suy sụp, tôi bình thản nhìn đả kích đó xuyên ngọt qua tim mình, và vô cùng tỉnh táo, tôi đã lại rút nó ra, để lại nhìn máu tuôn ồ ạt.

Tôi đã hoàn toàn không nhận ra rằng, từng ngày trôi qua từ lúc cuối tôi đứng nhìn nầm mồ, máu tôi đang cạn, bằng cách này hay cách khác. Và nếu trái tim tôi xướt xát với những tổn thương, tôi sẽ bôi thuốc và lo lắng khi nó rát buốt phàn nàn, nhưng máu đang cạn dần từ một vết thương sâu, lớn và không nhức buốt, tôi chỉ thấy mình khuỵ dần theo ngày tháng, như khi tôi lảo đảo bước tới giường với một chân đầm đìa máu, không phải vì đau, mà vì dòng nước đỏ tươi đó đang kéo hết sinh khí của tôi ra ngoài một cách rất nhẹ nhàng.

Tôi biết bằng cách này hay cách khác, máu sẽ ngừng chảy, tôi sẽ không chết mà chỉ mang một vết sẹo mờ, vết thương đó cũng sẽ chẳng nhức buốt khi trái gió trở trời, vì bởi chỉ cần cảm giác choáng váng như dưới chân mình không còn đất kia đã đủ làm tôi yếu đuối và hụt hẫng. Có những thứ cảm giác, đeo bám trọn đời và vĩnh viễn.
Người đã đi, xác thân chắc đã đang mục nát, kí ức rồi cũng dần mờ, tôi sẽ lại vẫn sống tươi vui và có ích.

Nhưng thảng hoặc, khi nhớ về đớn đau đó, tôi không nhớ về lần cuối gặp Người, tôi không nhớ về lúc nhìn từng nắm đất vun cao, tôi đi ngược lại khi mình 13 tuổi, ngồi nhìn thanh tre đang xuyên qua bàn chân mình và tự bảo rằng: Tôi phải rút nó ra ngay, trước khi nỗi sợ hãi và cơn ớn lạnh khiến tôi không còn chút dũng khí nào làm điều đó.
Tôi chỉ nhớ chân mình khi ấy rất lạnh, lạnh như lúc tôi chạm tay lần cuối vào Người.
Còn dòng máu tuôn ra đầm đìa kia rất nóng, nóng như ký ức đẹp bên Người.
Thế nên dù hôm nay có đang kiệt cùng sức lực và tinh thần, tôi cũng phải rút ra bằng được những nhớ thương đang bào mòn mình ngày lại tháng.
Vì nếu tôi không làm lúc này,
Mãi mãi tôi sẽ ngủ vùi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét