Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

Early morning

5h sáng thức dậy trong tiếng gào thét của đồng hồ.
Việc đầu tiên là phải chiến đấu, chiến đấu thật ngoan cường với....cơn buồn ngủ, cảm giác ấm êm còn đọng mãi trong những giấc mơ.
Chiến thắng vẻ vang và ra khỏi nhà lúc 5h15
Hơi thất vọng, chút đỉnh thôi, về độ đông của đường sá, cái thành phố gì, mới 5h hơn đã rần rần, rần rần.
Uể oải lao đi trong cái tối mờ của trời chưa sáng hẳn, trong cơn buồn ngủ chưa tan hẳn, và trong muộn phiền cũ xưa và hiện tại cứ mỗi sáng lại kết thêm dày.
Sáng sớm chạy xe thì thoải mái nghe nhạc, không lo xe tải nó hứng thú trong lòng nó cán bẹp mình. Nhạc random, nhảy từ não nề sang tươi tắn dậm giựt, nhịp đạp xe cũng theo nhịp nhạc mà nhanh chậm hồn nhiên trầm mặc.

Đầu tiên là...nhức, nhức từ đầu đến chân tay và xương cốt, từng đầu ngón tay buốt giá đớn đau, dù tối vẫn có vận động đôi chút, nhưng sau từng đó ngày mà cả cơ thể lẫn đầu óc đã bão hòa trong hoang hoải thì nhức buốt diễn ra rất mạnh liệt ngoan cường. Thực sự đã muốn dừng lại ở khúc quanh gần nhất, òa khóc, ngúng ngoẩy với bản thân rồi quay về với mền gối thơm tho và những giấc mơ rất đỗi vỗ về.
Nhưng nếu tiếp tục nữa, tôi e mình sẽ ngủ vùi vĩnh viễn.
Vĩnh viễn.
Trong khi tôi có hơn một người chờ đợi tôi, tôi có hơn một người kì vọng tôi, tôi có hơn một người tin tưởng tôi.
Thế nên tôi mở mắt dậy lúc 5h, sau không phải một đêm, mà là 1 tháng ngủ vùi trong một tinh thần rệu rã, một cơ thể yếu nhược, một mớ kì vọng bị tổn thương của người khác dành cho tôi.
Tôi phải thức dậy.
Xách cái xe ấy.
Mang cái thân này.
Chạy ra xa khỏi những nỗi buồn vương.
Đi về phía không hẳn là vui vầy.
Nhưng nhất định có đủ đầy những lí do để đi về phía ấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét