Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

9/04/2013

Thi thoảng lại ngơ ngác, thật sự ngơ ngác khi nhớ rằng mình đã không còn mẹ, những gì mình còn chỉ là một nấm mồ và những hồi ức cứ nhạt dần nhạt dần, dù mình cuống cuồng níu kéo nó bằng mọi cách, thì chúng cũng cứ nhạt dần nhạt dần và chìm trôi đâu đó.
Mình đã chẳng khóc nhiều cho mất mát đó, dù nó lớn, thật sự lớn, đả kích đó là không cách gì tưởng tượng được. Vậy mà mình vẫn bình tĩnh vẽ những bức tranh, nhắc về những hồi ức đẹp, trêu đùa bằng câu: Nếu mà còn sống..
Mình bắt đầu quen dùng cụm từ, hồi má tui/má em/má chị/má con còn sống.
Hồi đó ngày càng xa, vết thương thì đã bắt đầu lành nhưng cái cảm giác xa xót này, giá như chảy tràn qua nước mắt chắc vạn lần dễ chịu. Đằng này mình cứng rắn một cách tự nhiên không cố gắng, và xa xót một cách cũng tự nhiên không lảng tránh.
Quên lãng cũng là một đớn đau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét